Có ai khen con đẹp, con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy.
Có ai bảo con ngoan, hãy cảm ơn và nhớ ngoan hiền hơn, hiếu thảo hơn.
Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang, con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt đau khổ của họ.
Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ, con hãy đến bên họ, kề vai sát cánh, chung lưng và bày tỏ sự đồng cảm chân tình.
Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất, con hãy tặng họ hai đồng. Lần thứ hai, con hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba, con phải biết lắc đầu. Và đến lần thứ tư, con hãy im lặng, bước đi...
Con hãy biết khen, những đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu tung tiền ra cửa sổ. Với lời chê, con nên giữ riêng mình, tốt nhất là không bày tỏ. Nếu cần chê, đừng vội phê phán và tuôi ra không đúng chỗ.
Nụ cười cho người khác là một bông hoa gửi gắm, trao tặng. Con hãy học cách hào phòng của ánh mặt trời khi tỏa nắng.
Nỗi đau, con hãy nén vào trong giữ kín. Nỗi buồn, hãy biết chia cho người đồng cảm, nhưng đừng chia cho kẻ buôn dưa lê!
Đừng than khóc, quỵ lụy, van nài... Làm như vậy chỉ khiến con yếu đuối và đánh mắt lòng tự trọng! Nếu con biết tương lai rồi sẽ d dến, có bầu trời với gió lộng thênh thang, có hạnh phúc với nhung lụa ngập tràn... Dù vậy chăng nữa, cũng đừng vội kiêu hãnh. Cần phải khiêm tốn hơn cả khi mình thiếu thốn. Hơn thế, cần phải cảnh giác đề phòng mọi tại họa bất trắc...
Con hãy đưa tay khi thấy người vấp ngã, gặp tai họa.
Cần lánh xa những kẻ: thích quan quyền, thích danh lợi, thích cầu vinh, thích được kẻ khác phục dịch...
Bạn: Phải là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang có
Thù: là người quặn đau với niềm vui đang có trong con
Chọn bạn sai, cả đời trả giá. Bạn hóa thù, tai họa một đời
Con hãy cho, nhưng phải quên ngay những gì mình đã tặng
Đừng bao giờ mượn của ai, dù chỉ một que tăm, sợi chỉ. Nếu có thiếu, cứ cắn răng mà chịu đựng, dù cực khổ tới đâu.
Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản chỉ có ở người vô tâm.
Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mát, nên họ không vô cảm.
Đừng quá vui, sẽ đến lúc buồn!
Đừng quá buồn, sẽ có lúc vui!
Tiến bước mà đánh mất mình, con ơi dừng lại!
Lùi bước để hiểu mình, con cứ lùi thêm nhiều bước nữa. Chẳng sao!
Hãy ngước nhìn lên cao, để thấy mình còn thấp.
Hãy nhìn xuống thấp, để biết mình chưa cao
Con hãy nghĩ về tương lai, nhưng đừng quên quá khứ.
Hy vọng vào ngay mai, nhưng đừng buông xuôi hôm nay
May rủi là chuyện thường đến trong đời. Nhưng cuộc đời không chỉ có chuyện rủi may, còn nhiều yếu tố căn bản hơn thế, quan trọng hơn thế, quyết định hơn thế!
Hãy nói thật ít để làm được nhiều điều có nghĩa của trái tim. Nếu cần, con hãy đi thật xa, để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời, dù chẳng được trả công.
Những điều cha viết cho con- được lấy từ trái tim chân thật. Không những thế, còn lấy từ những tháng năm lao khổ của cuộc đời, từ bao ngày vất vả long đong trước hiểm nghèo, từ bao đêm chơi với giữa sóng cồn vùi dập...
Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha, từ những bài học của một đời cay đắng.
Cha gửi cho con một chút nắng, hãy giữ nó để sưởi ấm giữa lòng con. Để khi con bước vào cuộc hành trình đầy gai góc và cạm bẫy, con sẽ thấy bớt đau đớn và đỡ tủi hờn. Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, với người khác, con ạ!
Hãy để các chị, các anh, để người khác giành lấy phần họ muốn. COn hãy chậm bước sau họ, dù là người đến muộn, dù phần con chẳng ai thiết tranh dành...
Hãy vui lên trước điều nhân nghĩa. Hãy đau buồn với chuyện bất nhân. Và, con hãy tin vào điều có thật: Con người- sống để yêu thương, nếu không thể thì đó chẳng phải là người, mà là ngợm!
Mai này, các con trai sẽ là người cha (hay người mẹ, nếu là con gái). Khi đó, các con càng phải nhớ: Bất kể lúc nào cũng đừng tự biến mình thành ngợm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét