Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

Tôi lựa chọn thui thủi

Lâu rồi chẳng viết lách gì trên blog này của mình, hồi mới lập blog định tập cho mình thói quen viết hàng ngày và ghi lại những gì diễn ra. Gần như một dạng nhật ký, sau đó chuyển sang việc muốn ghi lại những gì đặc sắc, vì viết hàng ngày dường như là việc không tưởng. Có vô vàn lý do khác nhau, mà đôi khi chỉ đơn thuần là không thể viết nổi chữ nào vì quá mệt, hay không muốn viết.

Hôm nay trở lại sau một thời gian vắng bóng, nhà cửa cỏ dại mọc đầy ngập lối đi mất rồi. Lướt lại những post cũ, không hiểu sao có giai đoạn mình có thể điên cuồng post bài đến thế. Giờ thì hầu như không, công việc và cuộc sống cuốn mình đi qua nhanh. Thời gian trôi qua dường như mình chẳng nhận ra, Bỗng dưng đọc ở đâu đó về vết sẹo, vết sẹo chính là vinh quang, càng những người nhiều sẹo thì càng có nhiều trải nghiệm nhiều. Đọc tự dựng thấy lạ lẫm, vì chẳng ai nghĩ vết sẹo là một vinh quang cả. Nhưng mình thấy đúng, càng làm nhiều, càng trải nghiệm nhiều thì chính những chẳng trải nghiệm ấy chẳng ai có thể thay mình. Cuộc sống phải tự mình sống, tự mình chiêm nghiệm, nếu người khác nói sẽ chẳng bao giờ hiểu

Muốn học lại cách viết, duy trì lại cách viết với công thức 5W- 1H viết tắt từ What? Where? When? Why? How? Who?

Nhất định mình phải viết lại, phải học lại tiếng Anh, mỗi ngày

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét