Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

Hội trợ sách HCM năm 2014


Thật lạ là nó ở SG tới giờ đã qua 2 lần hội chợ sách. Vậy mà nó không nhớ một chút nào về hội chợ sách năm ngoái. Hình như nó có đi, hình như không phải tổ chức ở Công viên Lê Văn Tám, hình như có người đi cùng và sách giùm nó những quyển sách nó lựa, hình như...

Năm nay hội sách được tổ chức ở Công viên Lê Văn Tám và nó lựa được tới gần 20 cuốn sách khác nhau. Mặc dù ở nhà nó lên một danh sách dài ngoằng nhưng khi mua lại hoàn toàn khác.

Thực tế nó không có thói quen lựa sách ở Hội sách, tiệm sách, đơn giản vì nó lựa kiểm đấy thế nào cũng bị hoa mắt chóng mặt và sẽ không lựa được cuốn nào hết.

Từ trước tới giờ nó thường lựa sách online, lên danh sách và tới một tiệm sách quen thuộc trên Đinh Lễ và chỉ khoảng 10 phút sau nó có đầy đủ sách theo danh sách và ra về.

Giờ vào SG thì hay lướt online rồi mua qua Tiki hay vinabook cho nhanh. Vì SG không có con phố sách như Hà Nội, không có những buổi chiều lê la trên con phố nhỏ êm đềm. Vì vẫn hoa mắt chóng mặt với sách.

Năm nay sách được mua tập trung nhiều vào lĩnh vực S&M, cũng như học cách viết văn ngắn gọn, xúc tích thay vì thứ văn cứ èo uột nhão nhoét của nó.

Điều chỉnh nổi không? Thôi thì cứ thử.
Hôm nay viết nhiều thế nhỉ

Cạnh tranh hẻm


Hẻm bên cạnh có một hàng bún chả Hà Nội ngon, năm ngoái nó thường cùng các bạn vô đó vào buổi trưa mỗi khi chán cơm, thèm bún. Quán chẳng có nhiều lựa chọn chỉ có bún chả miếng và băm, bún miến măng gà. Nhưng lúc nào cũng đông đúc, có nhưng lúc tới hơi trễ chút là ngồi đợi vêu mỏ. Có mấy người phục vụ lúc nào cũng luôn chân luôn tay, nó ấn tượng nhất với một chị mà nếu nhìn qua, không thể phân biệt là nam hay nữ. Đơn giản chị cắt đầu như nam, mặc quần áo nam luôn và đặc biệt làm việc cứ vèo vèo.


Năm nay, vẫn quán đó, nhưng đổi chủ. Chủ quán là cái chị nam nữ và nhiều món phong phú hơn: miến trộn, bún chả, bún măng, bánh đa cua... nghe thật hấp dẫn.

Một lần trưa nắng, nó ghé qua quán cũ, người mới. Thấy nhiều món phong phú quá, quán cũ địa điểm mới lại tận cuối hẻm. Thế là lười, thế là tặc lưỡi, ăn thử coi sao. 

Quán vẫn đông như ngày trước, những bạn phục vụ vừa cũ vừa mới. Trong khi ngồi đợi làm đồ ăn nó thấy dường như các bạn trong quán chưa thực sự ăn ý với nhau. Tiếng khách gọi món bị lấn át bởi tiếng người phục vụ và rối mù. Khách hàng nhức cả đầu với những tiếng lanh chanh khi bưng nhầm đồ giữa những người phục vụ đôi khi cả tiếng chủ quán đang làm cũng lớn hơn cả khách.

Khi đồ ăn được bưng ra, nó thầm so sánh với quán cũ. Ít món hơn nhưng ngon hơn, chất lượng hơn. Nó không muốn trở lại quán cũ người mới một lần nào nữa.

Quán cũ, bị đẩy ra khỏi địa điểm cũ. Cũng đã cập nhật thêm một số món mới cho khách lựa chọn. 

Cái hẻm nhỏ xíu cũng cạnh trạnh như vầy, hỏi chi thị trường không có sự cạnh tranh khốc liệt. Quan trọng là cạnh tranh như thế nào mà thôi.

Chuyện nhỏ Sài Gòn

Từ những ngày đầu tiên đặt chân vào SG, nó đã muốn tìm hiểu về thành phố trẻ nhiều sôi động này. Nó cứ đi như người mộng du để tìm những điều gì đó mà chính nó cũng không biết.


Gập cuốn sách lại, nó thấy Sài Gòn thân thuộc quá đỗi. Như một lạch nước mát tưới thấm đẫm lên tâm hồn nó.

Nó thầm so sánh giữa Sài Gòn và Hà Nội, nơi nó từng sinh ra sống bao nhiêu năm nhưng nó không cảm nhận được sự trọn vẹn về Hà Nội như ở Sài Gòn. Mặc dù nó mới chỉ sống ở Sài Gòn rất ngắn, mặc dù Hà Nội đối với nó là những kỷ niệm là nơi chốn để trở về. 

Giờ nó mênh mông giữa hai thành phố, nơi đâu mới thực sự là nơi nó thuộc về. Hay nó mãi là lữ hành đối với cả hai thành phố ấy?

Hội sách TPCMC tháng 3.2014

Đám cưới HN

Hôm nay là lần thứ 2 nó đi đám cưới SG, những ngày đầu tiên sống ở SG nó háo hức đi đám cưới SG lắm. Vì thấy bảo đám cưới SG khác với đám cưới Bắc, vì đám cưới SG vui lắm, vì... rất nhiều lý do khác để nó háo hức như thế.

Lần này đám cưới HN, một người bạn cũ ở công ty cũ. Nói là bạn nhưng HN nhỏ hơn nó nhiều lắm, nó coi như một đứa em, nhưng đôi khi suy nghĩ của HN còn lớn hơn cả nó. Thời gian đầu HN hay hỏi thăm và rủ rê nó đi đây đó cho đỡ buồn. Nói là đây đó vậy thôi, cũng chỉ đi ăn, đi cafe ở SG.

Nhớ tết năm ngoái, HN cố kéo nó đi về quê An Giang ăn tết khi biết nó thưởng thức cái Tết lần đầu tiên xa nhà ở giữa SG lạ hoắc. Nhưng nó không chịu, nó muốn thưởng thức thứ lạ hoắc lạ hơa, muốn thưởng thức tận cùng của nỗi cô đơn ra sao? Đối với nó cũng là sự trải nghiệm thú vị và quí giá.

Vợ HN không phải là người lạ, một cô gái cùng làm với HN và cùng công ty cũ với nó. Nhưng nó chưa bao giờ làm việc, ngay cả cái tên nó cũng chưa từng nghe. Trong ngày cưới, nhìn HN hạnh phúc hết biết, ánh mắt HN lấp lánh mà từ trước tới giờ nó chưa bao giờ nhìn thấy. Khi nó đến, HN túm lấy nó và kéo vào chụp chung với vợ chồng HN. Ui sao nó vui và thấy mừng quá xá. Mừng cho HN và thầm cầu mong HN luôn hạnh phúc.

Cũng tại đó nó cũng gặp lại những đồng nghiệp cũ, những người mà nó chỉ làm việc qua email chưa từng gặp, hoặc đến cái tên cũng chưa biết. Tất cả có chung một điểm là làm công ty cũ, thế là đủ.

Gặp lại chị T, nó vui lắm, từ hồi nó vào SG tới giờ, nó gặp chị chỉ trên một bàn tay. Số lần gặp ít ỏi nhưng lần nào nói chuyện với chị cũng cảm thấy thoải mái và dễ chịu.

Đám cưới lần này có quà cưới, với nó khá mới lạ. Chỉ là một cái hít tủ lạnh hình hai quả cau. Nó thích lắm, không phải vì món quà mà vì nó muốn giữ lại làm kỷ niệm về đám cưới của HN. Ngay cả cái bao đựng hộp quà nó cũng muốn giữ lại.

Nó vẫn thích gom nhặt kỷ niệm bằng những món quà nhỏ xinh xinh như thế.

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

Hẹn hò với ngày xưa


Hôm nay mình có hẹn hò với cô bạn từ thời đại học, đây là lần thứ hai mình có hẹn với cô ấy.

Mấy bữa nay SG nắng, trưa nay cũng nắng. Con đường một chiều dài mãi thôi không có lối quay lại. Đi tít mù tắp mới có lối rẽ để quay lại trong khi đoạn đường cần đi rất ngắn. 

Vẫn cô ấy, mái tóc cắt ngắn như con trai rất cá tính, phong cách ăn mặc bụi bụi. Mình mang cho cô ấy một cuốn sách và hai cây bút chì đen đỏ, hai đứa chọn một quán cafe và cùng nhau ăn bữa trưa.

Cô ấy cứ cười nói suốt, hỏi thăm mình vài câu rồi kể về cuộc sống của cô ấy, về công ty và công việc. Riêng chuyện cắt tóc và để tóc của cô ấy thôi cũng đã chiếm phần lớn thời gian của hai đứa. Mình ngồi nghe cô ấy huyên thuyên đủ thứ chuyện như thế. Mà vẫn có cảm giác vui vẻ, giống như những ngày còn đi học đại học mặc dù thời đó mình với cô ấy rất ít chơi với nhau.

Cô ấy hỏi mình đi có nắng không? thực sự mình đã quen với cái nắng nóng của SG. Mặc dù giờ đang là đợt cao điểm nắng nóng, nhưng mình vẫn không cảm thấy nắng. Mỗi lần đi trên đường mình toàn liên tưởng đến một chuyện gì đó hoặc nghĩ về một điều gì đó nên dường như đoạn đường rất ngắn và không còn cảm thấy gì về thời tiết. Hoặc mình cũng đã quen rồi?

Đang ngồi ăn bỗng quán cafe bật lên những giai điệu nhạc cũ, những bản nhạc nước ngoài rất xưa. Đặc biệt là bài "Everything I do, I do it for you". Mình không muốn dứt ra khỏi những cảm xúc ấy, thế là cứ thế phiêu đi trong tiếng nhạc. Đã bao lâu rồi mình mới có cảm giác như thế nhỉ, không còn nhớ nữa.

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

Tháng 3 và những mùa hoa

Từ ngày vào SG không còn cảm nhận theo từng mùa, không còn háo hức đón chờ những mùa hoa mới. Nhưng sáng nay đi trên đường ĐBP bỗng thấy bâng khuân đến lạ vì cả con đường dịu dàng mùa hoa ánh hồng hay còn gọi là hoa lan tỏi




Tháng 3 mùa hoa rực rỡ ở khắp nơi, miền núi phía Bắc sẽ là hoa ban nở trắng rừng, hay hoa lê hoa mận, hoa mộc miên.



Sài Gòn có hoa Ánh Hồng, lạ lẫm với màu hoa này mà năm ngoái mình không hề để ý. Đoạn đường năm nay đi về lại tràn đầy mùa hồng dịu nhẹ như thế.

Hoa Ánh Hồng có 3 sắc màu khác nhau: màu trắng hồng, hồng hồng và hồng đỏ. Dường như ở SG không có màu hoa sắc đỏ, có phải do SG nắng nên ít trồng màu hoa ấy, chỉ có màu vàng, màu hồng. Đặc biệt là màu vàng của osaka hay kim phượng.

Chợt nhớ tha thiết màu hoa sưa trắng mướt, nhớ cả không gian giăng đầy mưa bụi và ẩm ướt của mùa xuân còn vương vớt lại như cố níu kéo mùa xuân.


Lỡ thêm một mùa hoa sưa...