Hôm nay mình có hẹn hò với cô bạn từ thời đại học, đây là lần thứ hai mình có hẹn với cô ấy.
Mấy bữa nay SG nắng, trưa nay cũng nắng. Con đường một chiều dài mãi thôi không có lối quay lại. Đi tít mù tắp mới có lối rẽ để quay lại trong khi đoạn đường cần đi rất ngắn.
Vẫn cô ấy, mái tóc cắt ngắn như con trai rất cá tính, phong cách ăn mặc bụi bụi. Mình mang cho cô ấy một cuốn sách và hai cây bút chì đen đỏ, hai đứa chọn một quán cafe và cùng nhau ăn bữa trưa.
Cô ấy cứ cười nói suốt, hỏi thăm mình vài câu rồi kể về cuộc sống của cô ấy, về công ty và công việc. Riêng chuyện cắt tóc và để tóc của cô ấy thôi cũng đã chiếm phần lớn thời gian của hai đứa. Mình ngồi nghe cô ấy huyên thuyên đủ thứ chuyện như thế. Mà vẫn có cảm giác vui vẻ, giống như những ngày còn đi học đại học mặc dù thời đó mình với cô ấy rất ít chơi với nhau.
Cô ấy hỏi mình đi có nắng không? thực sự mình đã quen với cái nắng nóng của SG. Mặc dù giờ đang là đợt cao điểm nắng nóng, nhưng mình vẫn không cảm thấy nắng. Mỗi lần đi trên đường mình toàn liên tưởng đến một chuyện gì đó hoặc nghĩ về một điều gì đó nên dường như đoạn đường rất ngắn và không còn cảm thấy gì về thời tiết. Hoặc mình cũng đã quen rồi?
Đang ngồi ăn bỗng quán cafe bật lên những giai điệu nhạc cũ, những bản nhạc nước ngoài rất xưa. Đặc biệt là bài "Everything I do, I do it for you". Mình không muốn dứt ra khỏi những cảm xúc ấy, thế là cứ thế phiêu đi trong tiếng nhạc. Đã bao lâu rồi mình mới có cảm giác như thế nhỉ, không còn nhớ nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét