Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

Ai cùng tôi cạn chén

Vì nghĩ tới một vấn đề, suốt đêm mất ngủ, mơ mơ màng màng, chỉ có người từng thật sự mất ngủ mới có thể thấu hiểu thứ đau khổ đó còn đau khổ hơn nhiều so với hoàn toàn không ngủ được.

Hoàn toàn không ngủ được thì sớm muộn gì vẫn có lúc ngủ được. Cứ trằn trọc quay qua quay lại hoài, cũng chẳng biết là ngủ hay tỉnh, vùng vẫy trên giường mười mấy tiếng đồng hồ, tới lúc ngồi dậy còn mệt hơn là khi chưa đi ngủ, vậy mới thật là mất ngủ

Cái đáng chết nhất là: sau khi ta mất ngủ biết bao nhiêu đêm vì một vấn đề, vấn đề đó vẫn không giải quyết được.

Sau đó ta thề sẽ không nghĩ tới vấn đề đó nữa.

Ta vẫn đi làm những chyện ngày thường hay làm: đi kiếm tiền, đi xài tiền, đi uống rượu ăn cơm, nói năng bừa bãi hành vi phóng túng, thỉnh thoảng về đọc sách, lâu lâu uống say túy lúy, vừa nằm xuống là ngủ như con heo chết vậy.
Có vẻ ta đã quên cái vấn đề từng làm cho mình mất ngủ nhiều đêm, vì đã tự thề với lòng: nghĩ mãi không thông thì còn nghĩ làm gì chứ?

Có nghĩ nữa thì mình là con heo.
----o0o----
Ta có thật đã quên vấn đề đó không?
Đâu có.
Ta không muốn nghĩ tới vấn đề đó nữa chỉ bởi ta đã sớm biết đáp án của vấn đề đó. Chỉ có điều ta cự tuyệt không chịu thừa nhận mà thôi. Bởi cái đáp án đó vừa hay lại đụng chạm tới chỗ yếu đuối đau khổ nhất trong lòng ta.
{Đâu phải lãng quên}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét