Đó là quyển truyện đầu tiên mình đọc về loài chó, Bấc đã qua tay nhiều chủ khác nhau để khi cuối cùng gặp được người chủ tốt. Mình rất thích đọc quyển này, từ thích vậy rồi chuyển sang thích chó. Tiếp theo truyện này mình đọc tất cả những gì về loài chó và sói mà mình tìm thấy được.
Nhà mình nuôi chó, nhớ hồi cấp ba nuôi con chó lai béc giê lần đầu tiên. Nhưng không nuôi được vì lý do đến khi chó con lớn lớn một chút thì thường bắt đầu bị bệnh, nếu không chịu uống thuốc thì chịu. Không thể nuôi được, có con khôn đến nỗi tự mình đào hố để thải xuống trong khi nó đang mệt nhoài
Con chó nhà mình nuôi được lần đầu tiên là Mực, màu đen tuyền, lông xù và đuôi xù xoăn tít, lưỡi đốm đen, bốn mắt, huyền đề bốn chân. Mực cũng trải qua một trận ốm nhưng vượt qua được vì chịu uống thuốc. Thực ra sau vài lần các bạn trước bị ốm thì mình được biết, chó là giống có ruột ngang. Nếu khi cho uống thuốc mà không treo miệng lên thì thuốc không đọng lại, sẽ bị nôn ra. Bạn Mực này mình treo miệng bạn ấy lên thế là ổn.
Mà bạn ấy đanh đá ghê gớm, ai tới nhà y như rằng nhảy tưng tưng lên nhe răng giơ vuốt khiến người ta sợ chết khiếp. Nhất là ai đi xe đạp thì xong, bạn ấy sẽ cắn bục lốp luôn. Còn nếu đi xe máy thì lốp to quá, không căn được thì bạn đánh dấu theo kiểu... chó :-). Không biết từ bao giờ Mực có tính xấu thế. Nhưng lại cực kỳ tình cảm, có lúc mình ngồi thừ ra y như rằng Mực chạy tới. Rụi đầu vào người hoặc cào cào chân bạn ấy vào chân mình.
Dáng đi của Mực có chút ngông cuồng và đặc biệt là tiếng bước chân do huyền đề kép bốn chân chạm xuống đất như thể ngựa đi nước kiệu. Khi viết những dòng này, mình còn nhớ như in dáng đi ấy. Bao nhiêu năm rồi không thể quên được Mực.
Sau Mực là đến John, một giống chó Nga lai to lớn, rồi đến Kyky. Sau một thời gian đi xa về mà kyky vẫn nhớ.
Nhớ cái lần đi trên Phố Yecxanh vào một đêm mùa đông. Thấy một con chó đứng ở ngoài cửa mà không thể vào nhà. Chợt nhớ đến bạn John chắc cũng vậy, nên bạn chẳng về được nhà nữa. Thế là dừng xe lại, gọi cửa hoài căn nhà ấy không thể nghe thấy. Loay hoay một hồi thì may mắn tìm được số điện thoại ở biển trước nhà gọi vào. Chỉ bảo chủ nhà ra mở cửa cho bạn ấy vào không bị mất.
Giá mà có ai đó cũng gọi cửa cho John vào nhà...
Dáng đi của Mực có chút ngông cuồng và đặc biệt là tiếng bước chân do huyền đề kép bốn chân chạm xuống đất như thể ngựa đi nước kiệu. Khi viết những dòng này, mình còn nhớ như in dáng đi ấy. Bao nhiêu năm rồi không thể quên được Mực.
Sau Mực là đến John, một giống chó Nga lai to lớn, rồi đến Kyky. Sau một thời gian đi xa về mà kyky vẫn nhớ.
Nhớ cái lần đi trên Phố Yecxanh vào một đêm mùa đông. Thấy một con chó đứng ở ngoài cửa mà không thể vào nhà. Chợt nhớ đến bạn John chắc cũng vậy, nên bạn chẳng về được nhà nữa. Thế là dừng xe lại, gọi cửa hoài căn nhà ấy không thể nghe thấy. Loay hoay một hồi thì may mắn tìm được số điện thoại ở biển trước nhà gọi vào. Chỉ bảo chủ nhà ra mở cửa cho bạn ấy vào không bị mất.
Giá mà có ai đó cũng gọi cửa cho John vào nhà...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét