Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Vun vặt

Mình chẳng biết đặt tiêu đề cho post này là gì? Chỉ muốn ghi lại những điều vụn vặt và lượm lặt.

Một lần mình lang thang vào một buổi chiều muộn. Mình nhìn thấy một nhóm trẻ con chơi với nhau. Trong nhóm đó có một bé gái xinh xắn. Khi đó mình rụt rè giơ tay lên vẫy vẫy con bé. Mắt nó tròn xoe, linh hoạt giơ tay lên vẫn mình. Thế là hai bạn cười toe toét với nhau.

Qua chuyện này mình thấy một việc. Thường người lớn rất ngại trong việc làm quen với nhau giữa hai người xa lạ, càng giữa đám đông, người ta càng rụt rè. Không giống như bọn trẻ con, chúng cứ vô tư làm quen, vô tư chơi với nhau, vô tư giận hờn, làm lành. Thật đơn giản.

Người lớn đều bắt đầu từ trẻ con, sao càng ngày càng phức tạp và mất dần đi những nét hồn nhiên của con trẻ. Có phải vì cuộc sống? vì nhiều thứ khác mà người ta dần dần thay đổi?

Mình nhớ có lần đọc một câu chuyện về một cô bé con, cô luôn tò mò với cuộc sống xunh quanh mình. Và cô luôn đặt câu hỏi về những gì cô chưa biết. Rồi đến một thời điểm nào đó, cô không hỏi nữa mà chấp nhận như một điều hiển nhiên. Mọi thứ cứ vậy, và người ta không còn hỏi quá nhiều nữa.

Liên tưởng tiếp đến việc think out of box. Nếu cứ theo mãi một lối mòn, thì cuộc sống sẽ ra sao nhỉ?

Một chiều thu tháng 9

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét