Hôm nay mình đọc một bài "Cô đơn đôi khi cũng là hạnh phúc đấy! Bạn tin không?". Chắc đó là một bài viết của một cô gái, trong đó có đoạn:
" Đôi lúc, tôi cảm thấy mình bị cô đơn đến tột đỉnh. Mặc dù tôi không phải là đứa thiếu bạn. Tôi có khá nhiều mối quan hệ, xã giao có, thân thiết cũng có... nhưng bấy nhiêu với tôi vẫn cảm thấy chưa đủ. Tôi càng không phải đứa thích tự cô lập mình với mọi người xung quanh... nhưng thi thoảng tôi lại có cảm giác mọi người đang xa lánh mình. Tôi xống khá tình cảm, nhưng tôi chọn cách hướng nội, nghĩa là chỉ mình tôi biết. Tôi hay làm việc theo cảm xúc, thậm chí là sự hứng thú mặc dù phương châm của tôi là nói không với sự mơ hồ, với những thứ chưa chắc chắn... Và nói chung là tôi rất hay bị Cô đơn tìm đến mỗi ngày.
Tôi từng ước mình là một cây cỏ dại, mọc kiên nhẫn trên đường, ngày ngày hứng chịu đủ gió mua, bão táp của Trời, không cần ai biết đến và cũng chẳng cần bận tâm đến ai. Nhưng thật ra, tôi luôn hiểu rằng, cuộc đời này con người đâu thể "tự mình" mãi được? Sẽ có những lúc, người ta cần lắm một bờ vai tựa vào để khóc, một cái nhìn quan tâm... Tôi cũng không biết mình có đang giả dối với chính mình hay không, nhưng dù hiểu rất rõ điều này, tôi vẫn thấy cô đơn không hề tệ.
Nhờ Cô đơn mà tôi nhận ra rằng, chỉ có đôi vai mình mới nâng đỡ chính mình trong mọi trường hợp éo le.
.... Chính vì tập quen với Cô đơn mà tôi tìm thấy niềm vui, đam mê của bản thân mình. Tôi thấy vui vẻ khi được một mình. Tôi thấy tự do khi được một mình. Và hơn hết, tôi đã học được rất nhiều thứ khi "lựa chọn" cô đơn"
Mình muốn ghi lại bài viết này với một tâm trạng không cô đơn^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét