Tôi gặp chị lần đầu tiên và có thể là duy nhất trong một bữa tiệc sinh nhật. Chị thật sự cuốn hút tôi.
Gần cuối buổi tiệc, chị hỏi tôi ấn tượng gì nhất trong bữa tiệc đó? Đó là chị. Chị rất bất ngờ về câu trả lời của tôi.
Tôi cảm nhận được sự dịu dàng, nữ tính ở chị. Từng đường nét trên khuôn mặt chị rất có sức hút. Chị trang điểm rất nhẹ nhàng, hẫu như là không ngoài đôi lông mi cao vút, cái miệng nhỏ xinh. Thực ra đó chưa phải tạo nên sức hút nơi chị mà giọng hát, tiếng nói của chị, cách chị vừa đánh đàn vừa hát một cách say mê. Chị hát không hay, nhưng tôi cực thích cách chị chơi đàn, cách chị hát mà thật lâu thôi không nhìn thấy điều đó. Nó cuốn hút tôi không rời mắt khỏi chị.
Tôi thầm hỏi, ở chị có điều gì có sức hút như thế. Không phải chỉ riêng mình tôi, mà tất thấy rất nhiều ánh mắt nhìn chị một cách say mê. Chị cùng một anh nữa, một người dạo đàn, một người hát như là một. Anh chị đàn và say sưa. Tôi chợt nhớ về một người nói với tôi, người ấy rất thích đánh đàn nhưng chưa biết một nốt nhạc nào. Và tôi bất ngờ hơn nữa khi chị bảo, chị tự học đánh đàn, tự học hát từ năm 18 tuổi không qua trường lớp nào. Tôi thực sự khâm phục chị vì tôi cũng rất thích đàn nhưng tôi chưa học đàn và chưa chắc tôi đã làm được như chị.
Và khi tôi nắm tay chị. Một bàn tay nhỏ nhắn và những đường chỉ tay nát trong lòng bàn tay. Đây là bàn tay thứ hai tôi từng được nắm có những đường chỉ tay như thế, và chị đã rất xúc động khi tôi nói về người bàn tay thứ nhất tôi biết. Chị ôm tôi vào lòng, nghe thật ấm áp và chị khiến tôi cay mắt.
Mỗi người phụ nữ tôi gặp, tôi đều học được một điều gì đó. Ở chị tôi học được sự dịu dàng, quyến rũ nhưng cũng rất mạnh mẽ. Tôi thích những người phụ nữ có sức hút.
Thường phụ nữ hay đố kỵ với nhau về một điều gì đó. Cuộc sống vốn ngắn, khi có lòng đố kỵ, ganh ghét tự bản thân sẽ khổ sở và làm khổ cả những người khác.
Sao người ta không thương nhau để cuộc sống bớt những ưu phiền, tăm tối?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét