Cuối tuần bình yên cuộn tròn mình trong căn phòng nhỏ bé và bật tivi xem những thước phim cuối tuần. Cứ chủ nhật thường có phim ma hay kinh dị gì đó. Sống một mình tôi bật tivi khi trở về nhà như một thói quen, như nghe thấy có tiếng người chứ không phải là xem chương trình tivi. Hy hữu lắm mới để mắt đến tivi.
Tôi cũng từ bỏ thói quen xem thời sự vào lúc 7h tối trên VTV1, phim chuyện đặc sắc vào tối thứ 6, phim cuối tuần vào tối chủ nhật và các chương trình giải trí khác.
Vậy mà hôm qua bộ phim đó cuốn hút tôi hay vì một chồng sách gối ở đầu giường hay facebook, báo mạng như mọi khi. Bộ phim bắt đầu bằng cảnh đêm khuya, bố mẹ một cô bé dậy để đi tìm cô bé 13 tuổi trong nhà do cô bé hay bị mộng du và nổi cơn điên. Và cũng chính cái đêm đó, cô bé đã giết chết chính bố mẹ mình.
Để 4 năm sau, một gia đình khác có hai mẹ con dọn đến ở gần ngôi nhà đó. Và mọi chuyện bắt đầu diễn biến giữa cô con gái của gia đình mới và cậu con trai của gia đình đã bị giết.
Đó là một bộ phim ám ảnh về mặt tâm lý của chính cậu con trai gia đình cũ. Cậu có một cô em gái và chính cô gái đó đã giết bố mẹ mình. Những hình ảnh quay về quá khứ và hiện tại đan xen vào nhau. Để khán giả thấy được rằng, nhân vật thực sự giết gia đình mình chính là cậu con trai. Khi trong một gia đình có hai người con, mọi tình yêu thương dồn hết vào cô em gái, khiến cậu ganh tỵ. Đặc biệt sau cái chết của cô em gái (thực ra lại chưa chết mà chỉ bị tâm thần hoảng loạn sau cú ngã trong trò chơi xích đu giữa hai anh em).
Bộ phim cho một bài học sâu sắc về cách cư xử giữa những đứa con, không nên thiên vị hay yêu thương đứa nào hơn để đứa kia bị tổn thương sâu sắc về mặt tâm lý.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét