Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

9 bí quyết thành công trong công việc của Donald Trump

1. Hành động đúng lúc. 
Phải biết khi nào nên bày tỏ ý kiến và khi nào nên im lặng quan sát, nhất là đối với vấn đề mình chưa nắm rõ hoặc còn do dự.

2. Tác phong chuyên nghiệp. 
Phong thái đĩnh đạc và thái độ làm việc nghiêm túc chứng tỏ năng lực cao của bạn.

3. Cống hiến hết sức mình. 
Bạn hãy làm việc chăm chỉ, may mắn sẽ mỉm cười với bạn. Bạn đừng lo rằng công sức của mình không được đền bù xứng đáng. Lãnh đạo vẫn luôn ghi nhận cố gắng của bạn đấy.

4. Nắm bắt kịp thời mọi thông tin. 
Đối với những công việc mà thông tin là yếu tố quyết định như chứng khoán, nhà đất, quảng cáo, kinh doanh... bạn càng phải phát huy tối đa nguyên tắc này. Đọc báo, truy cập Internet, xem thời sự... bạn đừng quên nhé.

5. Dự trù tình huống xấu nhất. 
Đối với dân kinh doanh, chuyên hôm nay "lên voi", ngày mai "xuống chó" là bình thường. Chuẩn bị tinh thần và giải pháp khi "đụng chuyện".

6. Làm việc đúng chuyên môn. 
Như vậy bạn mới phát huy được toàn bộ kiến thức của mình. Làm việc trái nghề sẽ dẫn đến sự kém hiệu quả và hứng thú trong công việc.

7. Trình bày ý kiến rõ ràng, tự tin. 
Ý tưởng mới, đề xuất cho kế hoạch của công ty, bạn hãy mạnh dạn phát biểu và kiên định với lập trường của mình. Đừng "gió ngả chiều nào theo chiều ấy" hay "lững lờ nước đôi".

8. Thực hiện công việc được giao thật cẩn thận và đầy trách nhiệm. Đây là cách "ghi điểm" rất hiệu quả đối với lãnh đạo cơ quan. Bên cạnh những bằng cấp, chứng chỉ, họ còn muốn xem thái độ làm việc của bạn nữa.

9. Tổng kết công việc mỗi ngày (hay mỗi tuần, mỗi tháng): bạn đã làm được những gì? Gặp phải khó khăn gì, mắc sai lầm ra sao? Kinh nghiệm rút ra là gì?

Sưu tầm

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

Khoai tây bọc phô mai chiên

Những ngày nghỉ lễ thường là những khoảnh khắc tuyệt đẹp với những niềm vui với gia đình, bạn bè.. hay đơn giản là mơ mộng ngắm nhìn mây bay bên cửa sổ...
Những lúc như thế, có một món gì đó ngon ngon để cùng lơ đãng thật tuyệt. 
Món khoai tây bọc phô mai chiên có thể là một trong những món như thế 

Nguyên liệu
- 3 củ khoai tây
- 50g phô mai (nếu có thể, hãy chọn phô mai mozzarella)
- 3 lòng đỏ trứng gà
- Bột chiên xù
- Muối, lá xô thơm (Sage) sấy, bột tỏi, dầu thực vật

Thực hiện
- Khoai tây chẻ tư, luộc mềm và nghiền nhuyễn, nêm thêm chút muối.
- Phô mai cắt hạt lựu. Đặt viên phô mai vào giữa bột khoai tây làm nhân rồi bọc lại thành các viên tròn.


- Lòng đỏ trứng đánh tan (tiết kiệm thì 2 trứng, nếu 3 trứng sẽ lăn thoải mái hơn). Bột chiên xù trộn đều với 1 tsp bột tỏi và 1 tsp lá xô thơm. Lăn các viên khoai qua trứng đã đánh tan. Tiếp đến lăn qua bột chiên xù đã trộn gia vị


- Bắc chảo dầu thật nóng với mức nhiệt vừa rồi thả các viên khoai vào (lưu ý phải nóng già mới thả khoai vào và dầu phải ngập khoai), chiên đều, liên tục trở các mặt cho vàng đều. Vớt ra cho vào đĩa đã trải sẵn giấy thấm dầu.


Những viên khoai tây này ăn nóng mới ngon, có thể ăn với sốt hoặc ăn không do đã được nêm gia vị hoàn chỉnh. Vị bùi bùi của khoai, sự thơm dẻo của phô mai, lớp chiên giòn rụm, thêm mùi hương lá xô thơm và bột tỏi quyện vào nhau để lại dư vị khó quên nơi đầu lưỡi.

Do món này phải ăn ngay sau khi chiên mới ngon nên nếu bạn mời khách đến nhà chơi, có thể làm sẵn khoai lăn bột chiên và để trong tủ lạnh, khi nào cần ăn mới đêm ra làm nhé.

Sưu tầm từ bài chia sẻ của Athena

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

Tiếng gọi nơi hoang dã


Đó là quyển truyện đầu tiên mình đọc về loài chó, Bấc đã qua tay nhiều chủ khác nhau để khi cuối cùng gặp được người chủ tốt. Mình rất thích đọc quyển này, từ thích vậy rồi chuyển sang thích chó. Tiếp theo truyện này mình đọc tất cả những gì về loài chó và sói mà mình tìm thấy được.

Nhà mình nuôi chó, nhớ hồi cấp ba nuôi con chó lai béc giê lần đầu tiên. Nhưng không nuôi được vì lý do đến khi chó con lớn lớn một chút thì thường bắt đầu bị bệnh, nếu không chịu uống thuốc thì chịu. Không thể nuôi được, có con khôn đến nỗi tự mình đào hố để thải xuống trong khi nó đang mệt nhoài 

Con chó nhà mình nuôi được lần đầu tiên là Mực, màu đen tuyền, lông xù và đuôi xù xoăn tít, lưỡi đốm đen, bốn mắt, huyền đề bốn chân. Mực cũng trải qua một trận ốm nhưng vượt qua được vì chịu uống thuốc. Thực ra sau vài lần các bạn trước bị ốm thì mình được biết, chó là giống có ruột ngang. Nếu khi cho uống thuốc mà không treo miệng lên thì thuốc không đọng lại, sẽ bị nôn ra. Bạn Mực này mình treo miệng bạn ấy lên thế là ổn.

Mà bạn ấy đanh đá ghê gớm, ai tới nhà y như rằng nhảy tưng tưng lên nhe răng giơ vuốt khiến người ta sợ chết khiếp. Nhất là ai đi xe đạp thì xong, bạn ấy sẽ cắn bục lốp luôn. Còn nếu đi xe máy thì lốp to quá, không căn được thì bạn đánh dấu theo kiểu... chó :-). Không biết từ bao giờ Mực có tính xấu thế. Nhưng lại cực kỳ tình cảm, có lúc mình ngồi thừ ra y như rằng Mực chạy tới. Rụi đầu vào người hoặc cào cào chân bạn ấy vào chân mình. 

Dáng đi của Mực có chút ngông cuồng và đặc biệt là tiếng bước chân do huyền đề kép bốn chân chạm xuống đất như thể ngựa đi nước kiệu. Khi viết những dòng này, mình còn nhớ như in dáng đi ấy. Bao nhiêu năm rồi không thể quên được Mực.

Sau Mực là đến John, một giống chó Nga lai to lớn, rồi đến Kyky. Sau một thời gian đi xa về mà kyky vẫn nhớ.

Nhớ cái lần đi trên Phố Yecxanh vào một đêm mùa đông. Thấy một con chó đứng ở ngoài cửa mà không thể vào nhà. Chợt nhớ đến bạn John chắc cũng vậy, nên bạn chẳng về được nhà nữa. Thế là dừng xe lại, gọi cửa hoài căn nhà ấy không thể nghe thấy. Loay hoay một hồi thì may mắn tìm được số điện thoại ở biển trước nhà gọi vào. Chỉ bảo chủ nhà ra mở cửa cho bạn ấy vào không bị mất.

Giá mà có ai đó cũng gọi cửa cho John vào nhà... 

5 bài học quan trọng của đời người


Bài số 1. Bài học về sự tự giác 
Xưa thật là xưa, có một ông vua nọ, một hôm ông sai lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.
Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường. Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới nơi với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm " Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đấy" Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một món quà Đức Vua cho người bào dịch chuyển được tảng đá.
=> Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.

Bài số 2. Bài học về sự quan tâm
Trong tháng thứ hai của khóa học y tá, vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp... Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: " Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường của chúng ta?". Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy! Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao tôi có thể biết được tên cô ấy cơ chứ? Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống. Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng: " Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?" Ông trả lời " Chắc chắn rồi", và ông nói tiếp: " Trong công việc, các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng, họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em, dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào". Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời sau này.

Bài số 3. Bài học về sự giúp đỡ
Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11h30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặc, cố hết sức vẫy vẫn cánh tay để xin đi nhờ xe. Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe. (Mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai. Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một  cái tivi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: " Cám ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cảm ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà". Cuối thư là dòng chữ: " Chân thành- Bà Nat King Cole"

Bài số 4. Bài học về lòng biết ơn
Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này: Ngày nọ, Jim- tên của cậu bé- sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có móm kem nước hoa quả mà cậu rất thích, mạnh rạn tiến lại gần cái cửa, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn còn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến. Chỉ vài phút sau, một người phụ nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: " Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một đĩa kem nước hoa quả ạ?". " 50 xu" cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: " Thế bao nhiêu tiền một đĩa kem bình thường ah?"."35 xu", người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người phụ nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về. Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho đĩa kem mà Jim đã gọi- Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.

Bài số 5. Bài học về sự hy sinh.
Đã lâu lắm rồ, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz- cô ấy đang mắc phải một căn bệnh rất hiểm nghèo. Cơ hội sống sót duy nhất của cô ấy là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặc bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát cậu bé đã trả lời rằng: " Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu". Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đối mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được chuyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặc cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với giọng run run: " Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?" Thì ra, cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng: cậu sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu em và cậu sẽ chết thay cô bé. Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu nhầm và hành động của mình, cậu bé đã cho tất cả nhờ đức hy sinh... Cuộc sống có câu: " Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng".
Sưu tầm

Captain Phillips


Bộ phim kéo dài hơn hai tiếng, kể về câu truyện thuyền trưởng Phillips chuẩn bị lên tàu chở hàng qua vùng biển Somalia. Và ở bên bờ biển đó đã có sẵn một cướp biển đón sẵn để cướp những chuyến tàu trở hàng.

Cảnh quay ở cảng nước Mỹ xếp hàng hóa lên tàu thật đẹp, nhìn rất màu sắc và gọn gàng thật đẹp. Trên chuyến tàu đó có 20 thủy thủ đoàn không hề được trang bị vũ khí.

Bọn cướp đã lựa chọn con tàu của Phillips để tấn công, vì lý do duy nhất tàu Phillips đi một mình qua vùng biển Somalia. Lúc gần tới vùng biển này, Phillips đã nhận được email cảnh báo vùng biển con tàu đi qua sẽ có cướp. Phillips cảnh giác và chuẩn bị tập dượt cho thủy thủ đối phó nhưng lại là cảnh đối phó thật sự. Bằng sự bình tĩnh, thông minh, Phillips đã không để thủy thủ nào bị thương nhưng chính ông lại bị bắt làm con tin.

Phim thật sự hồi hộp bắt đầu bọn cướp tấn công tàu, sự đấu trí giữa Phillips và bọn cướp. Diễn biến tâm lý của bọn cướp khi bắt Phillips làm con tin. Xem phim hồi hộp từ đầu đến cuối, thực sự thích một bộ phim này. Kết thúc có hậu nhưng ấn tượng nhất cuối phim.

Việc diễn được tâm lý trong từng bộ phim thực sự đặc sắc, ao ước được xem những bộ phim hay như thế do VN đóng.

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

5 chữ "H" viết nên hạnh phúc

Hạnh phúc được ghép từ những mảng màu khác nhau trong cuộc sống. Đó có thể là niềm vui khi nhận được một nụ hôn ngọt ngào của ai đó, hay niềm tự hào của cha khi nhìn thấy con trưởng thành hơn, là khoảnh khắc sung sướng tột độ của cậu học trò nghèo trường làng khi hay tin mình đã đỗ thủ khoa kỳ thi đại học. Nhưng bạn biết không? Những mảng màu khác nhau đó đều bắt đầu bằng một  chữ H rất thân quen, giản dị mà đôi lúc giữa bộn bề cuộc sống, chúng ta vội lãng quên đi.

Home- Gia đình
Khi đạt được một thành công nào đó, dù là rất nhỏ, người mà bạn muốn báo tin vui đầu tiên hẳn sẽ là bố mẹ. Nếu chẳng may vấp ngã trên đường đời, gia đình cũng chính là nơi đầu tiên bạn muốn quay về. Thế nhưng, mải chú tâm vào công việc, các mối quan hệ, quỹ thời gian dành cho gia đình của chúng ta ngày càng ít đi. Thậm chí, trong cơn stress, sự quan tâm của bố mẹ dễ bị bạn đáp lại bằng thái độ gắt gỏng đến khó hiểu.
Nhiều khi, bạn không thể tìm được tiếng nói chung với bố mẹ. Nhưng bạn biết không, khi bạn đang có một gia đình nghĩa là bạn hạnh phúc hơn hàng triệu trẻ em mồ côi trên trái đất này. Vì thế, hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên những người thân yêu và dành nhiều thời gian hơn nữa cho tổ ấm của mình nhé.

Health- Sức khỏe
Có một câu nói nổi tiếng mà hẳn bạn đã thuộc nằm lòng: "Lúc còn khỏe, chúng ta mong muốn rất nhiều thứ. Nhưng khi cơn đau ập đến, điều chúng ta muốn duy nhất là sức khỏe trở lại". Sức khỏe là vốn quý của mỗi người và nó là thứ chi phối chúng ta nhiều nhất. Bạn sẽ không thể học tập, làm việc hiệu quả nếu như thường xuyên bị stress hay những cơn đau "ghé thăm"
Vì thế, để có một cuộc sống hạnh phúc, nhất thiết bạn phải có sức khỏe. Đừng viện cớ là mình quá bận rộn với công việc mà quên chăm sóc, tẩm bổ bản thân nhé. Bởi núi tiền khổng lồ mà bạn kiếm được, trong rất nhiều trường hợp, chưa chắc đã cứu nổi tình trạng nguy kịch của bạn đâu.

Hope- Hy vọng
Bạn có biết nhà bác học Edison- người tạo ra "mặt trời thứ hai" cho nhân loại đã trải qua bao nhiêu lần thí nghiệm mới tìm được nguyên liệu cho bóng đèn sợi đốt trong không? Câu trả lời là 10.000 lần. Lúc được hỏi, ông trả lời rất lạc quan rằng: " Tôi không thất bại. Chỉ là tôi đã tìm ra ngần ấy cách không hoạt động". Rõ ràng, Edison không thể thành công nếu thiếu niềm tin vào bản thân mình và sớm từ bỏ hy vọng.

Có những kế hoạch bạn tin là thành công mỹ mãn nhưng rồi lại bị đổ bể vào phút chót. Hẳn bạn sẽ tuyệt vọng lắm lúc này. Nhưng hãy đứng dậy và bước tiếp. Vì cuộc sống dẫu chưa bao giờ là một đường băng thẳng tắp nhưng luôn có một lối đi khác nếu bạn vững tin.

Hobby- Sở thích
Có câu nói rằng: " Người hạnh phúc là người biết cách làm bạn với sở thích". Cuộc sống sẽ chỉ toàn là màu xám nếu như bạn không biết cách tạo niềm vui cho bản thân. Thay vì suốt ngày ủ rũ, chán chường, hãy bắt đầu từ những sở thích, đam mê của chính mình

Help- Sự giúp đỡ
Hãy giúp đỡ người khác nhiều hơn.
Theo Internet

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Nếu bạn yêu cuộc sống...

Sáng đi trên đường, thấy nắng đẹp quá, bầu trời lúc nào cũng trong xanh ngăn ngắt. Lên đến tầng cao nhất hào hứng chụp lại bức ảnh để không muốn bỏ lỡ hình ảnh đẹp về bầu trời.


Trên đường đi làm chợt nghĩ nắng đẹp vậy sao không ai đi bán nắng và mua nắng? Nắng thuộc về thiên nhiên, mọi người vẫn đón nhận nắng đến và đi như một lẽ tự nhiên. Chỉ khi không còn nắng thì mới biết là có nắng hoặc những ngày mưa thì nhớ đến nắng.

Hôm nay thấy mình được yêu thương quá đỗi, buổi sáng đã nhận được điện thoại có người mua cho 2 món xôi bắp và xôi xéo. Phải một năm rồi, lần này là lần thứ hai mình được ăn xôi bắp, mà đều được người khác mua cho. Lúc ăn cảm động ghê gớm, chưa bao giờ mình được quan tâm và yêu thương như thế.

Bên cạnh trang dịch vụ mình cần làm cho công việc, mình làm thêm một trang khác. Mục đích là để relax, để lưu giữ những gì mình yêu thích lên đó. Càng stress nhiều thì mình post càng nhiều. Và mình thật vui khi có người vẫn luôn dõi theo mình hàng ngày.

Trong tất cả các số điện thoại, mình chỉ nhớ duy nhất hai số, số gia đình và số một người bạn. Qua mấy lần đổi điện thoại, mình luôn tự tin là sẽ nhớ số bạn ấy nên không lưu. Hôm nay muốn gọi để hỏi thăm, định viết blog này vì biết người bạn ấy vẫn theo dõi mình. Nhưng lại nghĩ, sao phải viết? sao không thể cầm điện thoại lên và alo ngay khi ta có thể?

Trong ngày mình cũng đọc được một câu nói này rất tâm đắc "Nerver forget 3 types of people in your life: 1. Who helped you in your difficult time. 2. Who left you in your difficult time. 3. Who put you in difficult time". Tạm dịch "Đừng bao giờ quên 3 loại người trong cuộc sống của bạn: 1. Người giúp bạn trong lúc bạn khó khăn. 2. Người bỏ rơi bạn trong lúc bạn khó khăn. 3. Người đặt bạn vào tình thế khó khăn"

Với mình, mình đã gặp người thứ nhất trong những ngày đầu tiên ở đây. Người mà mỗi khi mình gặp mình luôn thấy " lãi một ngày". 

Một ngày thật vui khi gặp những ai trong ngày hôm nay. Mỗi người nếu bạn gặp trong cuộc đời này đều có một lý do nào đó, đều có một chữ duyên với nhau.

Ngoài kia phố đã lên đèn, trong văn phòng có chút se lạnh của chiếc máy lạnh khiến mình nhớ da diết những ngày mùa đông...

Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013

Thẻ dục thể thao


Gần đây sáng nào cũng nhìn hình ảnh này để làm động lực thể dục thể thao, không biết có được như thế không he he

Bún đậu mắm tôm


Cuối cùng thì mình đã tìm được hàng bún đậu mắm tôm ngon ơi là ngon, lại không quá xa với nơi mình đang làm. Lần đầu tiên vô tình vào đó và phát hiện ra, thế là tới giờ đã rủ mấy nhóm tới đó ăn rồi.

Con bún rất là chặt, thịt ba chỉ luộc vừa phải, đậu vừa mềm vừa béo. Đặc biệt là mắm tôm chưa pha chế mà sẽ tùy í thực khách. Lần rủ mấy bạn trong văn phòng tới đó ăn. Các bạn ấy hỏi tại sao không vào quán bên cạnh mà vào quán này. Thực tế lúc đi qua đây, chỉ nhìn thấy mỗi quán này không nhìn thấy quán bên cạnh nên vào luôn. Mặc dù quán bên cạnh còn to và lớn hơn quán đã  vào.

Chợt tủm tỉm cười, sao có nhiều chuyện lạ nhỉ. Quán to ở trước cả quán nhỏ mà không nhìn thấy, cứ chỉ nhìn thấy quán nhỏ.

Hôm rủ nhóm heo ra đó ăn, các bạn thích mê tơi. Khen ngon và tới giờ đã qua đó tới hai lần. Ngoài các món trên còn có món chả cốm cũng khá ngon, nước mơ, nước sấu, chè khúc bạch...

Nhưng mình chỉ toàn uống trà đá, hôm trước uống thử nước mủ trôn thấy là lạ. Có bạn bảo mủ trôn là mủ của một cây nào đó làm khô đi rồi lúc đun thành nước thì lấy ra đun lên. Chỉ ít thôi, vì loại này nở rất lớn. Mình chưa tra Google về mủ trôn thế nào. Thích loại nước uống này.

Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

Thos 2


Phim đã được xem, không nhớ xem ngày nào :D

Karate Kid


Mình chẳng nhớ xem bộ phim này bao nhiêu lần, dường như năm nào trên tivi cũng chiếu. Nhưng lần nào xem cũng không biết chán, mỗi lần xem lại thấy có một ý nghĩa khác nhau.

Cuối tuần vừa rồi xem phần kết của bộ phim này khiến mình xúc động về hình ảnh ý chí của nhân vật chính ở trận đấu cuối cùng. Cách mà người thầy của cậu dậy cho cậu về cách sống trong từng bài luyện võ. Mình nhớ trước trận đấu, người thầy của cậu nói với cậu trước khi lên sàn đấu "Hãy tập trung và để tâm trí tự do". Còn người thầy của đối thủ thì nói với học trò "Hãy làm cho nó bị thương". Hai cách dạy khác nhau và ảnh hưởng tới tính cách, cách sống của người học trò.

Cuối phim là hình ảnh những người học trò của ông thầy đối thủ xin làm học trò của người thầy của cậu. 

Một sự thay đổi người ta chỉ có thể nhận ra bằng hành động và trải nghiệm của chính mình.

Chuyện hỏi đường

Mình là đứa rất kém trong việc tìm đường, nhớ đường và đi đường toàn ngó mây trời, cây cối và các hàng quán bên đường, con người. Cấm có nhìn đường, nên việc tìm đường, nhớ đường với mình không dễ dàng. Toàn đi theo cảm giác như mình đã đi qua...


Đôi khi lạc đường chỉ vì mải đi, mải nghĩ, mải mông lung rồi đi lố đường xa thật là xa. Những ngày này năm ngoái là những ngày đầu tiên mình tới SG. Lần đầu tiên hẹn gặp một cô bạn sau khoảng hai năm làm tuyển dụng với nhau. Mỗi đứa một nơi, chưa lần nào gặp mặt.

Lần ấy đang ở Cafe Trung Nguyên Nguyễn Văn Chiêm, bạn hỏi thích ăn gì để dẫn đi ăn. Mình nói ngay thích ăn ốc, bạn hẹn đến quán Ốc Đào ở Bờ Kè. Mình đồng ý liền và lên mạng tìm địa chỉ rồi đi tới. Bạn đã rất ngạc nhiên khi thấy mình xuất hiện một mình một xe chứ không phải đi taxi.

Lần thứ 2 hỏi đường tới một địa chỉ trên Đại Lộ Đông Tây, con đường mới nên số cũ và mới đan xen vào nhau. Mình không xác định được thời gian cho khoảng cách từ nơi mình làm tới đó. Hỏi không ra số, gặp chú còn không nghe được mình nói gì, gọi điện nhờ hướng dẫn thì được bảo "Muộn rồi, em đừng tới nữa". Nhưng mình đã hẹn rồi thì nhất định phải tới, dù là muộn. Loay hoay đến 4 lần trên Đại Lộ, đến lần thứ 4 thì lẩm bẩm, lần này mình mà không tìm ra. Mình sẽ đi về, nhưng cứ đi quá lên thì tìm thấy. Số đánh to đùng đoàng, híc.

Lần thứ 3 hỏi đường đến bệnh viện An Sinh, trước khi đi đã được dặn dò cẩn thẩn. Bệnh viện nằm bên tay trái, cách từ ngã rẽ không xa. Con đường ấy có quá nhiều tiệm bán váy đẹp quá, mắt cứ hóng vào, rồi đi quá xa. Đến khi cảm thấy mình đã đi lố, hỏi thăm một Gì bên đường. Gì mắng yêu té tát "Bệnh viện to chà bá kia mà". Nhìn điệu bộ và giọng nói của Gì, mình phì cười. Lần đầu tiên mình biết đến từ "To Chà Bá"

Lần thứ 4 lạc ở bên Quận 7, đi ngoằn nghèo vào những con hẻm nhỏ. Hỏi thăm một chú thì chú bảo cứ đi theo đường dây diện lớn phía trên đầu sẽ ra đến đường lớn. Từ đó mình để ý, thường những trục đường chính đều có những đường dây điện bó lại rất lớn, còn những đường nhỏ và hẻm thì không có. Nếu có lạc cứ nhìn đó sẽ ra đường lớn.

Lần thứ 5 thì được hỏi đường. Chiều hôm đó đi về trên đường NKMK, trong công viên có một cây nở hoa đỏ rất đẹp giống như cây ở ngoài HN. Đang mải ngắm thì có bạn hỏi "Bạn ơi, cho mình hỏi phía trước có cây cầu nào không?" Chợt nghĩ ở SG cầu nhiều lắm, không biết bạn hỏi cầu nào? Bạn ấy đơn giản là trên đường bạn ấy đi có cầu là đủ. Mình gật đầu cái rụp. Có cầu.

Lần thứ 6, mình lạc trong những con đường nhỏ ngoằn nghèo ở BT. Đi mãi không ra đường lớn, mất luôn phương hướng. Trời thì tối, con đường mình đi không đông lắm. Dừng lại hỏi "Anh ơi, cho em hỏi phía trước là đường nào?" Đáng lẽ phải hỏi đường tới A hay B thì hỏi vậy chắc giống trường hợp số 5. Người được hỏi không biết trả lời sao?

Lần thứ 7, có người hỏi mình đến ngã bảy. Mình chẳng biết SG ngã bảy là ở đâu? Thế là bảo " Em chỉ biết ngã tư thôi anh ah". Cả người hỏi và người trả lời cười toe rồi phóng đi mất.

Hỏi đường và tìm đường đối với mình luôn thấy rất thú vị, có người bảo với mình biết đường SG còn hơn là người ấy ở SG lâu hơn mình đang ở. Tìm đường và đi trên một con đường mới mình luôn rất háo hức. Có những con đường quen đi mãi không chán, có những lúc lại muốn tìm ra một con đường mới, một lối đi mới xem sao.

Giờ đã biết đường đi Đầm Sen, chưa biết đường đi Cầu Ánh Sao và Suổi tiên. Ở SG còn nhiều điểm mình chưa đi, phải sắp xếp đi thôi, đi thôi.

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Con nhím


Hôm nay mình thấy mình giống như một con nhím, sẵn sàng xù gai nhọn lên. Chẳng hiểu sao lại có cảm giác khó chịu như thế. Mặc dù từ hôm qua tới giờ luôn háo hức đón chờ tuần mới, ngày mới.

Tuần cuối cùng của tháng 11, cần cố gắng nhiều hơn.

Táy máy, táy máy nhưng chẳng làm gì ra hồn. 

Đôi khi... nghĩ nhiều mất thời gian quá. Làm việc đi.

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

Hoa sinh nhật

Nếu ngày trước mua hoa thì sẽ là "Gánh hàng hoa". Cứ đi trên đường thấy ngày nào bán nhiều hoa hơn ngày thường là chắc chắn sẽ là ngày rằm, mồng một hay ngày lễ gì đó. Còn giờ mua hoa sẽ vào tiệm hoặc các hàng hoa bán ven đường. 



Những ngày đầu tiên thấy cách bó hoa trong này cũng khác, nhất là đối với các bạn sinh viên cắm vẫn giống như hồi mình còn sinh viên. Uh, mà cũng có ngần ấy cách bó, có khác gì nhau đâu. Thời gian đầu thấy là lạ vì bị bao lần ăn mắng cho cái tội mua bó hoa xấu, giờ thì... lại thấy bình thường. Cách cắm ấy lại khiến mình nhớ về thời sinh viên, nhớ lại những lúc đi phụ Gì bán hoa vào càng ngày lễ.

Thỉnh thoảng đi trên đường vẫn thấy các bạn sinh viên cắm hoa ở vỉa hè, thì biết chắc là ngày lễ. Còn lễ gì đôi khi cũng không biết, rằm, mồng một thì vào chợ mua hoa. Sẽ không thấy bán hoa nhiều đi rong như trước.

Lần đầu tiên mua hoa dặn dò rất cẩn thận về cách cắm hoa, nhưng cuối cùng thì chưa ưng. Đến hôm qua thì ưng về cách cắm khi mua một lẵng hoa sinh nhật.

Lẵng hoa cắm hình chữ nhật không quai xách, chọn hoa ly vàng thơm và hồng tỷ muội đan xen vào nhau.

Biết được một điều thú vị nho nhỏ. Nếu là hoa sinh nhật cần có thêm một cái cây cắm có chữ "Happy Brithday"

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

5 quy tắc dùng kẹp cà vạt

1. Không bao giờ sử dụng các loại kẹp cà vạt dạng ghim, từ khi bạn muốn có một BST cà vạt thủng.

2. Kẹp cà vạt không chỉ để giữ hai đầu của cà vạt, mà còn để giữ cố định chúng vào vạt áo sơ mi. 

3. Vị trí kẹp nên nằm giữa cúc thứ 3 và 4 của áo sơ mi. Tuyệt đối không được cài thấp quá vì kẹp cà vạt sẽ bị áo khoác che khuất, hoặc cài cao quá thì trông sẽ lập dị.

4. Thanh kẹp không được dài quá 3/4 bản rộng của chiếc cà vạt. Nếu bạn có một chiếc cà vạt nhỏ thì bạn cần sẵm một thanh kẹp ngắn hơn.

5. Tránh dùng thanh kẹp lấp lánh. Nó được sinh ra để làm cho cà vạt đẹp hơn chứ không thể để phân tán sự chú ý.
Sưu tầm

Triết lý của loài kiến

Kiến có 4 triết lý đơn giản!


Kiến không bỏ cuộc: Đó là một triết lý đơn giản nhưng rất hữu hiệu. Nếu một con kiến đang đi về một hướng nào đó, và chúng ta tìm cách chặn đường chúng, kiến sẽ tức thì tìm cho mình một con đường khác. Chúng trèo qua chướng ngại, chui xuống dưới hoặc chui vòng sang bên hông. Chúng không ngừng tìm kiếm một giải pháp khác để vượt qua chướng ngại vật phía trước. Quả là một triết lý gọn gàng và đơn giản: không ngừng tìm kiếm hết cách này đến cách khác để tiến đến mục tiêu mà chúng ta nhắm tới.

Kiến luôn chuẩn bị cho mùa đông trong suốt mùa hè: Đó là một góc nhìn nhận quan trọng. Bạn không thể quá ngây ngô tin rằng nắng ấm sẽ kéo dài mãi mãi. Vì vậy kiếm làm việc chăm chỉ để tích lũy thức ăn cho mùa đông trong mùa hè. Một lời khuyên từ xa xưa đã dạy: "Đừng xây nhà trên cát vào mùa hè!" Tại sao chúng ta lại cần lời khuyên này? Đơn giản là vì chúng ta cần tiên liệu trước. Trong mùa hè nắng ấm, bạn phải tiêu liệu được giá lạnh và mưa bão mùa đông!

Kiến luôn tin vào mùa hè trong suốt mùa đông: Điều này rất quan trọng. Trong suốt mùa đông giá rét, Kiến tự nhắc mình: "Mọi thứ sẽ sớm qua thôi, và chngs ta sẽ không phải cầm cự quá lâu!". Và ngày nắng ấm đầu tiên, những con kiến lại lên đường. Nếu trời lạnh trở lại, chúng sẽ lại chui vào hang, nhưng chúng sẽ quay trở lại ngay khi trời trở ấm. Chúng không thể đợi để lại được làm việc!

Kiến sẽ tích lũy bao nhiêu lương thực trong mùa hè để chuẩn bị cho mùa đông? Câu trả lời là "nhiều nhất có thể". Đây là một triết lý tuyệt vời "nhiều nhất có thể". Hãy học hỏi loài kiến trong lần tiếp theo nếu bạn tự hỏi mình: Tôi nên đọc bao nhiêu cuốn sách? Tôi nên chạy bao xa? Tôi nên làm việc đến mức nào? Tôi nên yêu thương đến mức nào? Câu trả lời luôn là "Nhiều nhất có thể"

Sưu tầm

17 điều phụ nữ đặc biệt phải nhớ

Tỷ phú Lý Gia Thành, Tỷ phú Giàu nhất Châu Á, 84 tuổi đã đúc kết thế này



1. Hãy nghĩ ra cách KIẾM TIỀN như thế nào chứ không phải TIẾT KIỆM TIỀN như thế nào.

2. Có BUỒN CHÁN đến mấy cũng không lớn tiếng kêu than, phải giữ được BÌNH TĨNH.

3. Khi thích một thứ gì đó, hãy TỰ NỖ LỰC kiếm tiền mà mua

4. Nói ít làm nhiều, nếu có thể thì ĐỪNG NGỒI, vận động thích hợp hơn

5. Không nên nghĩ rằng chỉ cần tìm được 1 NGƯỜI ĐÀN ÔNG nhiều tiền thì cái gì cũng có.

6. Nếu không thích công việc hiện tại hãy THAY ĐỔI nó, còn không hãy im lặng mà làm, đừng phàn nàn.

7. Khi hiểu rõ một vấn đề, hãy mạnh dạn TỪ BỎ.

8. Có thể không đồng thuận, nhưng cần có sự TÔN TRỌNG.

9. Khi chưa đưa ra được QUYẾT ĐỊNH, hãy để thời gian giúp bạn, nếu không có cách nào quyết định, hãy làm rồi mới nói, bằng lòng với sai lầm, không được oán hận.

10. Nhất định phải là người phụ nữ có GIÁO DỤC

11. Cần XINH ĐẸP, nhưng càng cần có KHÍ CHẤT.

12. Khi bị phản bội, hãy học cách KHOAN DUNG người khác, nếu giúp được ai thì hãy giúp, nhất định không dồn họ vào chân tường, mặc dù làm được điều này là rất khó.

13. Không nên giữ THÙ OÁN, nếu có thể không gây tổn thương cho người khác thì đừng gây, không ai ở với ai cả cuộc đời, một số việc không nên giữ trong lòng.

14. TIỀN rất quan trọng, nhưng không được phép dựa vào đàn ông hoặc cha mẹ

15. Không quá ĐỀ CAO khả năng của mình trước tập thể, bởi khi rời xa, bạn sẽ phát hiện ra rằng, không có bạn mặt trời vẫn chiếu soi bình thường.

16. Sự việc trong QUÁ KHỨ hãy cho nó trôi qua, nhất định phải BỎ QUA.

17. Cho dù mất đi tất cả cũng không được để mất NỤ CƯỜI. Tâm thái quyết định tất cả.
Sưu tầm.

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Sài Gòn có gì vui không em?

Mấy hôm nay thời tiết Sài Gòn se lạnh, nghe những bài hát về mùa thu HN cảm giác thật thích.

Đang nghe bài hát Mùa thu Hà Nội trong đầu lướt qua hình ảnh một căn nhà cũ được sửa sang làm quán cafe sách trên phố Tô Hiến Thành. Một địa chỉ quen thuộc vào những ngày cuối tuần, quán trang trí đơn giản nhưng có nét gì đó thân thuộc. Mình đặc biệt thích ngồi bên khung cửa sổ đón nắng thu vào buổi sáng, những tia nắng sớm xuyên qua những tán lá. Thời tiết se lạnh trên con phố bình yên vào buổi sớm. Và những bản nhạc về mùa thu dường như càng khiến cho không gian và thời gian càng thêm quyến rũ

Những ngày này ở SG cảm xúc đan xen vào nhau, từng chiếc lá con đường cũng mang lại cho mình những cảm xúc khác nhau.

Thỉnh thoảng đi trên đường những hàng cây cơm nguội, xà xừ mùa thay lá. Mình thích đi dưới những con đường có lá me bay, có hàng sáo đen thẳng tắp...

Bỗng thấy yêu SG đến lạ.


Hôm trước có bạn bảo công ty mình trên con đường bình yên quá. Đó là một trong những con đường cũ ở SG, một tên đường cũ. Bạn đã rất ngạc nhiên khi thấy mình biết cả tên đường xưa và cứ ngỡ mình ở SG lâu lắm rồi.

360 ngày, 12 tháng và 1 năm mình đến SG.

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Đọc sao cho 'đúng'

Sợ nhất là kiên thức nửa vời. Sợ hơn nữa là sự ngộ nhận về sự hiểu biết của mình
Nguyễn Đức Sơn

Đọc sách là để thực hành. Đó là mục đích của các markters. Ngoại trừ làm trong lĩnh vực giáo dục và nghiên cứu, bạn không nhất thiết phải "chết chìm" trong các trang sách dày đặc kiến thức một cách vô ích. Vì nếu chỉ "học" mà không "hành" kiến thức sẽ vào tai này ra tai kia. Rất nhanh. Nguy hiểm hơn, có bạn còn có thể sẽ bị "ngộ chữ" vì đọc nhiều nhưng làm ít.
Một học giả đã nói rất hay thế này " The greatest obstacle to discovery is not ignorance- it is the illusion of knowledge". Tạm dịch: "Cản trở lớn nhất của việc khám phá không phải là sự ngu dốt mà là ảo tưởng về tri thức".
Sợ nhất là kiến thức nửa vời. Sợ hơn nữa là sự ngộ nhận về sự hiểu biết của mình. Để tránh sa vào cái bẫy "bết rồi" rất đơn giản: đọc đến đâu hành đến đó. Chỉ nên tập trung vào một lĩnh vực chuyên sâu nào đó thôi. Tích lũy nhiều kiến thức trong lĩnh vực này và cố gắng tận dụng mọi cơ hội có được để kiểm nghiệm nó.
Các sách về marketing của các doanh nhân, học giả hay các nhà tư vấn có tên tuổi thường là đúc kết rất nhiều kiến thức cô đọng rất bổ ích. Sách về thương hiệu có Phillip Kottler, David Aaker, AI Ries, Jaack Trout hay Kevin Keller; sách về quảng cáo & PR có Bill Bernbach, David Ogily hay Rosser Reeves.

Tôi làm nghề tư vấn thương hiệu. Khi lựa chọn sách báo về marketing, tôi có chiến lược rõ ràng: dành thời gian chính để đọc các tài liệu viết rất sâu về quản trị thương hiệu (chiến lược, định vị, giá trị thương hiệu). Tất nhiên những gì liên quan đến marketing nói chung (PR, quảng cáo, social media- mạng xã hội...) cũng cần phải tìm hiểu. Nhưng tôi chỉ dừng lại ở mức đọc để biết những kiến thức cơ bản, những xu hướng phát triển để có cái nhìn toàn diện hơn, bao quát hơn.
Vì tôi tự nhận mình trí tuệ có hạn. Đọc nhiều không nhớ đọc. Không nên đọc nhiều sách. Chính xác là không nên đọc nhiều loại sách chuyên môn cùng một lúc. Điều này có thể đi ngược với quan điểm chung của nhiều người. Đọc sách thì bao giờ chẳng bổ ích. Không bổ âm sẽ bổ dương. Chả lẽ sách chuyên môn chỉ dành cho những người đã đi làm? Hay chưa có cơ hội "hành" thì chưa nên đọc sách. Không hẳn như vậy.

Chúng ta chỉ có 24 một ngày để sống. Chỉ có khoảng 10-12 tiếng một ngày cho công việc. Chúng ta cần thời gian cho gia đình, cho bạn bè và cho các thú vui giải trí cá nhân khác (tôi chả dại gì suốt ngày chúi mũi vào cái mớ marketing và branding nhức hết cả đầu). Nếu chưa có cơ hội thực hành, hãy chỉ đọc những cuốn sách trong phạm vi chuyên muôn và gần với nghề nghiệp bạn sẽ theo đuổi.


Nên biết "đọc" một cách thông minh nhất, tập trung nhất. Đọc đến đâu "hành" đến đấy. Lúc đó kiến thức mới thành cái của mình. Và đó cũng là mục đích cuối cùng của việc đọc sách. Nhưng dù sao, tôi vẫn chúc các bạn đọc... nhiều sách.

Một trong những kỹ năng "hành" hiệu quả là biết "lọc" thông tin. Nên "quên" kiến thức không cần thiết. Ưu tiên nhớ một vài điều thực sự hữu ích liên quan đến công việc đang làm và sẽ làm. Mục đích là để "hành" xem nó có diễn ra "như sách" không?

Biết 1 hành được 1 còn hơn biết 10 nhưng hành bằng 0. Vì khoảng cách giữa "biết" và "làm" thường xa, rất xa. Chả thế mà cha để marketing Philip Kotler từng nói rằng: "Đọc một cuốn sách về marketing chỉ mất một ngày, nhưng để hiểu nó nhiều khi mất cả một đời".

Có hai kỹ năng để chúng ta không cần phung phí thời gian vào những cuốn sách ít giá trị và đầu tư thời gian xứng đáng vào những cuốn sách hay. Đó là kỹ năng đọc scan (đọc lướt) và skim (đọc dò thông tin).

Tôi thường đọc scan trước. Mục tiêu để đánh giá nhanh thông điệp chính của cuốn sách là gì? Tôi thường làm khoảng 15-30 phút để "thẩm định" nội dung một cuốn sách chuyên môn có thực sự cần cho mình hay không. Nếu một cuốn sách qua được vòng scan, tôi sẽ dành nhiều thời gian đọc kỹ hơn, dùng kỹ năng skim những fast, figure & example (sự kiện, con số và ví dụ) quan trọng. Mỗi lúc đụng chạm với công việc tư vấn, lại phải lôi ra đối chiếu so sánh sách dạy và thực tế đang phải đối mặt. Có một số cuốn sách đã "hành" chán chê rồi mà tôi vẫn chưa thấy "thủng" hết vào đầu.

Mỗi cuốn sách dù hay đến đâu cũng chỉ có giá trị tương đối. Nên lấy những điều sách dạy như một chỉ dẫn mang tính học thuật đã được kiểm nghiệm. Không nên rập khuôn ứng dụng những điều sách dậy vào thực tế. Vì thực tế là vô hạn trong khi kiến thức của sách là có hạn. Thực tế thay đổi không ngừng. Phần lớn sách chuyên  môn chỉ có giá trị về thời gian và phạm vi áp dụng.

Cuốn Quảng cáo thoái vị, PR lên ngôi của Al Ries từng được xem là best- seller gây dấu ấn cho giới marketing truyền thông. Có hai kết luận quan trọng của cuốn sách này chưa đúng với thực tế tại Việt Nam. Al Ries cho rằng vai trò của PR là xây dựng thương hiệu còn quảng cáo chỉ đóng vai trò duy trì hình ảnh thương hiệu đã được PR tạo dựng trước đó. Có nhiều ví dụ để chứng minh với ông điều ngược lại. Nhiều thương hiệu nhanh chóng xây dựng nhận biết và hình ảnh thương hiệu nhờ quảng cáo chứ không phải PR. Thực tế chi phí media tại Việt Nam cũng cho thấy rằng quảng cáo chưa "thoái vị": theo báo cáo của Kantar Media, quảng cáo truyền hình vẫn có ảnh hưởng và vai trò lớn đến hành vi tiêu dùng của khách hàng. Còn PR vẫn đang có vai trò như nó vốn có. PR có "lên ngôi" hay không thì còn phải chờ đến lúc quảng cáo... thoái vị đã.

Bộ não của con người cũng như chiếc máy tính. Đừng để "tràn" bộ nhớ vì những thông tin không cần thiết và thậm chí vô bổ. Tuyệt vời nếu chúng ta thích đọc sách, mê sách. Nhưng không tuyệt vời chút nào khi bạ đâu đọc đấy. Nhiều đầu sách giật tít rất kêu. Kiểu như Học MBA trong 10 ngày, kiếm tiền không có hay Marketing trong tầm tay. Nghe cứ dễ như ăn kẹo. Các bạn cứ thử đọc scan xem. Chỉ vài trang đã thấy vô vị ngay.

Ngay cả những đầu sách có giá trị, các bạn cũng đừng để cuốn vào những râu ria màu mè. Những trích dẫn dí dỏm, cách viết văn hoa hay tít sách ấn tượng đơn giản chỉ là những "gia vị" làm đậm đà cho bữa ăn tri thức. Không nên bị nó đánh lừa.

Khác với đọc sách giải trí, đọc sách chuyên môn phải coi trọng tiêu chí "bổ". Có nghĩa đọc xong phải rút ra điều gì đó bổ ích để "hành" phục vụ cho công việc (trước mắt cũng như lâu dài). Tôi cũng đôi ba lần "chẳng may" vơ phải vài cuốn màu mè theo kiểu "tốt gỗ". Tất nhiên là không nên quá tệ nhưng chẳng đủ tốt để sử dụng. Thôi khi cái tủ sách còn trống chỗ thì đặt nó vào vị trí "trung tâm" vậy

Từ Blog của Anh Nguyễn Đức Sơn

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

Sự tự lừa dối

Một bác sĩ vào bệnh viện vội vàng sau khi nhận được gọi cho một cuộc phẫu thuật khẩn cấp. Ông nhanh chóng thay trang phục và đi thẳng vào phòng phẫu thuật. Ông đã gặp cha của cậu bé sẽ được phẫu thuật đang đứng đợi. Khi nhìn thấy ông, cha cậu bé hét lên:

"Tại sao ông lại đi lâu vậy? ông có biết rằng cuộc sống của con trai tôi đang gặp nguy hiểm không? ông không có bất kỳ ý thức trách nhiệm nào à?"

Bác sĩ mỉm cười và nói

"Tôi xin lỗi, tôi không ở trong bệnh viện & tôi đã đi nhanh nhất có thể sau khi nhận được cuộc gọi. Và bây giờ, tôi muốn anh bình tĩnh lại để tôi có thể làm công việc của tôi..."

"Bình tĩnh thế nào được nếu là con trai của ông đang nằm trong căn phòng này, ông sẽ bình tĩnh được không? Nếu con trai của ông sắp chết ông có bình tĩnh nổi không?"- Cha cậu bé nói một cách giận dữ.

Bác sĩ mỉm cười một lần nữa và trả lời:

"Tôi sẽ nói lại những gì trong sách Thánh viết" Chúng ta đến từ cái bụi và sẽ trở về cát bụi, may mắn là tên của Thiên Chúa". Các bác sĩ không thể kéo dài cuộc sống. Hãy đi và  cầu nguyện cho con trai của anh, chúng tôi sẽ làm những gì tốt nhất nhờ ân điển của Đức Chúa Trời"

"Đưa ra lời khuyên khi ông không quan tâm luôn dễ dàng như vậy"- Cha cậu bé nghĩ thầm.

Ca phẫu thuật mất khoảng vài tiếng đồng hồ, sau đó các bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật với những nụ cười rạng rỡ.

"Cám ơn Chúa, con trai của anh đã được cứu"

Không chờ đợi câu trả lời của người cha, ông đã chạy như bay ra thang máy và không quên nói vọng lại "Nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, hãy hỏi các y tá!"
Y tá trả lời, nước mắt rớt xuống khuôn mặt của cô

" Con trai ông ấy qua đời hôm qua trong một tai nạn giao thông, ông ấy đang bận mai táng cho cho trai khi chúng tôi gọi ông tới bệnh viện phẫu thuật cho con trai anh. Ông đã cứu được cuộc sống của con trai anh và bây giờ ông ấy lại chạy đi để hoàn thành nốt việc chôn cất con trai mình.

Đạo đức rất khí để đánh giá bất cứ ai.. bởi vì bạn không bao giờ biết cuộc sống của họ như thế nào và những gì họ đang trải qua.

Chúng ta thường áp đặt chủ quan của chúng ta vào sự nhìn nhận đánh giá người khác, và đôi khi chúng ta nhìn theo góc độ tiêu cực, điều đó làm chúng ta nghĩ xấu về người khác và tất nhiên chúng ta sẽ nhận được những phản ứng rất tiêu cực.

Theo nguồn Internet

Không đề

Sáng tự nhiên thèm ăn xôi ngô kinh khủng, đi tìm mà không ra, gọi mấy cuộc điện thoại cuối cùng dừng lại ở một quán cafe quen thuộc. Không có xôi ngô, bỗng cảm giác buồn lạ. Không biết có phải mình không tìm ra món xôi đó hay vì một cái gì khác?

Trong lúc đợi bạn tới, hai anh giai cafe phía sau mình khiến mình bực bội nhẹ. Có lẽ khi người ta không vui, người ta sẽ nhìn mọi thứ xung quanh hình viên đạn. Mình không cố tình nghe câu chuyện của hai anh này, nhưng hai anh nói chuyện lớn quá. Như chốn không người mặc dù quán đó khá yên tĩnh. Một anh làm gì đó như PR hay nhà báo, chỉ cách cho anh còn lại lập facebook. Chia sẻ cách anh ấy chơi facebook và nói về cách chơi facebook của các bạn trong friendlist. Thực sự càng nghe thì càng không muốn những nội dung đó lọt vào tai.

Đây không phải là lần đầu tiên mình nghe về mặt trái của facebook, tốt hay xấu là do mỗi người lựa chọn kết bạn. Trên facebook cũng giống như cuộc sống đời thực, sẽ có người này người kia. Không thể đánh đồng tất cả. Với mình qua facebook mình cập nhật được rất nhiều kiến thức hay, góc nhìn khác nhau từ nhiều phía. Có những kiến thức mình muốn đọc cũng không thấy có trên các báo. Quan trọng là mình sử dụng facebook như thế nào mà thôi.

Bạn tới, chia sẻ với mình về một chủ đề mới. Với mình chủ đề mới luôn thu hút. Nhưng hôm nay cái đầu mình như "lá khoai" căng ra và chẳng thể tiếp nhận những thông tin mới nào. Nhìn bạn háo hức ghê gớm mà không thể hưởng ứng, thôi đành vậy, không nên gượng ép.

Một ngày mệt nhoài và có chút nổi loạn. Đang thấy rất mâu thuẫn.

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

Bài học từ trò ghép hình

Đừng quên có lúc bạn phải nhìn vào bức tranh toàn cảnh. Loay hoay với những mảnh nhỏ chỉ khiến bạn nản chí.


Chúng ta không thể mong muốn tất cả mọi thứ sẽ phải hoàn thiện ngay lập tức. Hãy để sự việc thể hiện theo đúng bản chất tự nhiên của chúng
Khi mọi việc không trôi  chảy, hãy nghỉ ngơi đôi chút. Mọi thứ sẽ khác đi khi bạn quay lại. Đừng quên có lúc bạn phải nhìn vào bức tranh toàn cảnh. Loay hoay với những mảnh vỡ chỉ khiến bạn nản chí.

Lòng kiên trì sẽ được đền đáp. Mỗi thử thách lớn đều được giải quyết từng bước một. Một khi gặp bế tắc, hãy chuyển sang hướng khác. Và sau đó nhớ quay lại.

Việc đầu tiên bạn cần làm là thiết lập đường biên. Có ranh giới, bạn mới cảm nhận được sự an toàn và trật tự. Đừng ngại thử thách cách kết hợp khác nhau. Đôi khi chúng sẽ khít khao đến ngạc nhiên.

Bất kỳ điều gì đáng làm cũng đều đòi hỏi sự kiên trì và nỗ lực. Bạn không thể vội vã trước một thác đố lớn. Hãy dành thời gian để tận hưởng những thành công dù nhỏ bé của mình. Chúng sẽ động viện bạn bước tiếp. Cuộc đời không phải là tổng thể những gì chúng ta đạt được mà là những gì chúng ta khao khát vươn tới.

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Mỗi ngày trọn một niềm vui

Hôm nay mình gặp lại cô bạn ĐH sau một thời gian ra trường, hai đứa vẫn facebook qua lại với nhau. Nhưng chưa kể từ ngày đó tới giờ.

Hình ảnh của bạn trong mình là một cô gái nhanh nhẹn, nghịch ngợm và cá tính như con trai. Bạn của ngày hôm nay khác, dịu dàng và nữ tính. Thật không nhận ra bạn, thực ra hình dáng vẫn vậy, vẫn gầy gầy. Bạn không khác trước là mấy ở mặt hình thức, chỉ là cảm nhận từ bạn khác, toán lên một cái gì đó khác so với ngày trước.

Hồi học không học thiết kế, nhưng bạn có duyên với nghề ấy và theo đuổi từ khi ra trường. Bạn vào SG làm cho một công ty tin học ngay từ những ngày đầu tiên về lập trình flash, rồi như một cơ duyên. Một chị trong công ty đã hướng bạn sang thiết kế, bạn học say mê và giờ thì làm với nghề thiết kế web cho một công ty nước ngoài.

Bạn bảo mình là bản sao của bạn, của những ngày bạn đầu tiên bạn tới SG. Bạn vẫn nói nhiều như ngày xưa, bên bạn liến lấu và thấy vui lại. Thời gian như quay trở lại ngày xưa. Cảm giác thân thuộc không xa lạ, có những tình bạn kể cũng lạ. Bao nhiêu năm không gặp, để rồi gặp lại vẫn có cảm giác như ngày nào. Có tình bạn còn đó nhưng cảm thấy xa xôi, gặp nhau là một khoảng trống. Khoảng trống vô hình cứ trống huếch trống hoác chẳng thể lấp đầy.

Cũng ngày hôm nay, một người bạn ĐH nữa đã làm mình vui thật vui. Chợt nhận ra trong cuộc sống, đâu cần những điều quá lớn lao. Chỉ là những điều đơn giản cũng là đủ.

Chiều đi ăn tối, một hình ảnh trong quán ăn khiến mình nao nao. Đôi khi, chỉ là những hình ảnh vu vơ nhưng lại chạm vào nơi sâu nhất.

Đêm, nghe nhạc và ngắm hoa...

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Cho một ngày đầy nắng

Sáng đi trên đường nhìn thấy một hàng bán đồ hàng dành cho các bé gái, các vật dụng dùng cho nhà bếp. Chợt cười khúc khích nhớ lại thửa nhỏ, cũng hay chơi đồ hàng với các bạn. Hồi ấy không có những món đồ xinh xắn như thế. Chỉ đơn giản là hái lá ở bờ rào rồi làm thành các món ăn hoặc các vật dụng khác. Ký ức tuổi thơ thường lúc nào cũng là những ký ức đẹp.

Vẫn con đường ấy mà lần nào mình đi cũng thấy khác, cuống quýt hẹn hò một địa điểm cafe đầy nắng. SG có vô vàn những quán cafe có nhiều phong cách khác nhau. Dường như mình đã đi đường vòng để đến quán đó, việc định hướng với mình luôn không dễ.

Tới nơi đã có 3 bạn ngồi đó, bàn luận đủ thứ chuyện rồi lại quay lại chủ đề quen thuộc. Đến trưa thì tan, mình nán lại chưa muốn về.

Một mình ngồi trong cái chòi bằng cây, có nắng và gió. Mang cuổn Tiếng Người ra đọc.

Càng đọc, có cảm giác như đã đọc rồi. Tâm lý của Duy, cách suy nghĩ, nhìn nhận- nhân vật chính.

Giữa không gian tĩnh lặng như thế, cảm giác thật thích thú và bình yên. Như thể không gian và thời gian dừng lại. 

Thế giới vội vã bên ngoài như không chạm vào được chòi cây.

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Ốc Sài Gòn

Mình thích ăn ốc, ốc luộc ở HN và các loại ốc ở SG

Nếu ở HN thì ốc luộc là nhất, làm cũng rất đơn giản. Để làm món ốc luộc ngon thì ngoài việc chọn ốc ngon yếu tố nước chấm ốc quyết định đáng kể

Vào mùa đông, se se lạnh, nghe thấy nước chấm ốc dậy lên mùi gừng, ớt.. chui cha là ngon. Mình thích ăn ốc luộc nhất ở Chợ Mơ và trong ngõ Hồng Mai, phố Cầu Gỗ. 3 nơi này pha nước chấm ngon cực kỳ luôn. Giờ thấy thèm quá, mong sơm sớm về để đi ăn ốc luộc.

Ở SG ăn ốc phải là ốc xào, nướng.. những món ốc chế biển kiểu này thì chỉ có ở SG. HN học theo cũng không ăn thua. Nếu ốc ở HN chỉ có mấy loại như ốc hương, ốc đá, ốc vặn là phổ biến thì ở SG ốc rất nhiều loại. Đi ăn lần nào cũng thấy có lại ốc mà trước đó chưa biết, hoặc không nhớ hết.

Mới ăn ốc mấy bữa trước, giờ lại thấy thèm... 

Cứ đêm hôm là viết về đồ ăn rồi thèm... hức thế này thì làm sao giảm cân được cơ chứ.

Bão Haiyan

Bắt đầu đặt đồng hồ báo thức lúc 6h30 thay vì 6h như thường nhật. 

Thói quen là cầm tablet đầu tiên, một lời nhắn hỏi từ nơi xa. Bão về, nhà bạn có sao không? Bật cười và vui vì một lời hỏi thăm như thế. Chắc bạn chẳng biết được ở HN bão sẽ không ảnh hưởng nhiều. Giờ mới ngẫm lại về những lời hỏi thăm vu vơ ngày trước.

Gọi điện về cho mẹ được biết HN bắt đầu mưa đón bão. Các em cờ hó đã được quây kín. Nghe mẹ bảo chúng nó nằm như cờ hó thì bật cười. Uh, thì chúng đúng là cờ hó chứ còn gì nữa.



Cây đu đủ nhỏ giờ đã ra rất nhiều quả. Chỉ sợ gió mạnh quá khiến cây không chịu được sức nặng của quả.

Từ hồi đi xa tới giờ mới biết nghĩ nhiều hơn, bỗng thấy nao nao.

Mong cơn bão này qua mau, những nơi bão đến không bị ảnh hưởng quá nhiều. Con người thật nhỏ bé trước thiên nhiên.

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

Tìm lại chính mình

Cuốn sách này mua từ hồi tháng 4.2013, nhẩn nha đọc cho đến tận bây giờ mới xong.

Bữa đó đi lang thang không dự định dừng lại ở đâu, tìm gì, mà chỉ đơn giản là đi. Đi trên đường như tìm kiếm một điều gì đó, và dừng lại một quán cafe sách không quen. Nhìn thấy và mua vì tiêu đề.




Trích lược một số đoạn tâm đắc

1. Con người hiện đại đang sống trong một hệ thống giá trị đa nguyên và hỗn loạn, ai cũng muốn tìm tự do bên ngoài nên họ không biết gốc rễ của tất cả các vấn đề nảy sinh bên trong chính họ, đương nhiên họ càng không biết thực chất tất cả các đáp án đó lại nằm trong nội tâm mình. Vì vậy, muốn giải quyết triệt để các vấn đề đó, đầu tiên, bạn hãy nhìn lại chính bản thân mình, trở lại với bản thân mình.

2. Tôi tin chắc bất kỳ ai cũng không muốn bị phụ thuộc vào hoàn cảnh, ai cũng hi vọng trở thành người có thể điều khiển được chính mình, và ai cũng muốn thay đổi nghiệp lực. Sự thay đổi này luôn luôn phụ thuộc vào ý chí của mình.

3. Tận tâm tận lực làm những việc có thể, học những điều nên học, gánh vác những thứ cần gánh vác, đóng góp hết sức mình, không ngừng sửa đổi bản thân, đó là phương pháp tốt nhất để tìm lại chính mình

4. Khi một người không biết được mình tồn tại ở trên thế gian này vì mục đích gì, người đó sẽ cảm thấy trống rỗng. Nhiều người sống như chỉ để cho bụng mình no nê, để cho thân mình có nơi để ở, thỏa mãn nhu cầu ăn mặc, xem thế là đủ. Dường như cơm áo gạo tiền là toàn bộ nội dung cuộc sống của họ. Nêu không tìm ra phương hướng và mục tiêu, thì sự mù mờ, cảm giác trống rỗng sẽ chiếm lĩnh ngự trị trong lòng.

5. Trống rỗng, buồn chán chính là do con người không ngừng theo đuổi những thứ tốt hơn so với hiện tại. Nhưng theo đuổi sẽ không có điểm dừng bởi luôn có những thứ tốt đẹp hơn trước mắt. Nếu có tâm lí theo đuổi như thế, đến khi  cận kề với cái chết, người đó vẫn cảm thấy trống rỗng, bởi họ nghĩ rằng "những thứ mình cần vẫn chưa có được, lẽ nào mình lại phải chết".

6. Khi một người sống không có mục đích, sống không ý nghĩa, họ sẽ thấy cuộc sống trống rỗng, thậm chí họ chỉ là một cái xác không hồn. Tôi đã từng nói, mục đích cuộc sống là để nhận lấy sự hồi báo, hồi đáp lại những nguyện vọng; giá trị và ý nghĩa của cuộc sống chính là sự cống hiến, lợi mình, lợi người.

7. Muốn thành công trong bất kỳ một ngành nghề nào bạn đều phải có sự nõ lực. Có thể bạn phải sống vất vả, ăn không ngon, ngủ không yên. Muốn có danh lợi, bạn phải lao động suốt ngày suốt tháng trong thế giới quay cuồng này. Nhưng chúng ta bận rộn thế rốt cục vì cái gì? Trong cái hữu hạn của đời mình, điều gì là mục tiêu bạn theo đuổi?

Chỉ cần làm được "Bận, bận, bận bận đến vui vẻ; mệt, mệt, mệt đến thích thú"

10.11.2013