Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

5 chữ "H" viết nên hạnh phúc

Hạnh phúc được ghép từ những mảng màu khác nhau trong cuộc sống. Đó có thể là niềm vui khi nhận được một nụ hôn ngọt ngào của ai đó, hay niềm tự hào của cha khi nhìn thấy con trưởng thành hơn, là khoảnh khắc sung sướng tột độ của cậu học trò nghèo trường làng khi hay tin mình đã đỗ thủ khoa kỳ thi đại học. Nhưng bạn biết không? Những mảng màu khác nhau đó đều bắt đầu bằng một  chữ H rất thân quen, giản dị mà đôi lúc giữa bộn bề cuộc sống, chúng ta vội lãng quên đi.

Home- Gia đình
Khi đạt được một thành công nào đó, dù là rất nhỏ, người mà bạn muốn báo tin vui đầu tiên hẳn sẽ là bố mẹ. Nếu chẳng may vấp ngã trên đường đời, gia đình cũng chính là nơi đầu tiên bạn muốn quay về. Thế nhưng, mải chú tâm vào công việc, các mối quan hệ, quỹ thời gian dành cho gia đình của chúng ta ngày càng ít đi. Thậm chí, trong cơn stress, sự quan tâm của bố mẹ dễ bị bạn đáp lại bằng thái độ gắt gỏng đến khó hiểu.
Nhiều khi, bạn không thể tìm được tiếng nói chung với bố mẹ. Nhưng bạn biết không, khi bạn đang có một gia đình nghĩa là bạn hạnh phúc hơn hàng triệu trẻ em mồ côi trên trái đất này. Vì thế, hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên những người thân yêu và dành nhiều thời gian hơn nữa cho tổ ấm của mình nhé.

Health- Sức khỏe
Có một câu nói nổi tiếng mà hẳn bạn đã thuộc nằm lòng: "Lúc còn khỏe, chúng ta mong muốn rất nhiều thứ. Nhưng khi cơn đau ập đến, điều chúng ta muốn duy nhất là sức khỏe trở lại". Sức khỏe là vốn quý của mỗi người và nó là thứ chi phối chúng ta nhiều nhất. Bạn sẽ không thể học tập, làm việc hiệu quả nếu như thường xuyên bị stress hay những cơn đau "ghé thăm"
Vì thế, để có một cuộc sống hạnh phúc, nhất thiết bạn phải có sức khỏe. Đừng viện cớ là mình quá bận rộn với công việc mà quên chăm sóc, tẩm bổ bản thân nhé. Bởi núi tiền khổng lồ mà bạn kiếm được, trong rất nhiều trường hợp, chưa chắc đã cứu nổi tình trạng nguy kịch của bạn đâu.

Hope- Hy vọng
Bạn có biết nhà bác học Edison- người tạo ra "mặt trời thứ hai" cho nhân loại đã trải qua bao nhiêu lần thí nghiệm mới tìm được nguyên liệu cho bóng đèn sợi đốt trong không? Câu trả lời là 10.000 lần. Lúc được hỏi, ông trả lời rất lạc quan rằng: " Tôi không thất bại. Chỉ là tôi đã tìm ra ngần ấy cách không hoạt động". Rõ ràng, Edison không thể thành công nếu thiếu niềm tin vào bản thân mình và sớm từ bỏ hy vọng.

Có những kế hoạch bạn tin là thành công mỹ mãn nhưng rồi lại bị đổ bể vào phút chót. Hẳn bạn sẽ tuyệt vọng lắm lúc này. Nhưng hãy đứng dậy và bước tiếp. Vì cuộc sống dẫu chưa bao giờ là một đường băng thẳng tắp nhưng luôn có một lối đi khác nếu bạn vững tin.

Hobby- Sở thích
Có câu nói rằng: " Người hạnh phúc là người biết cách làm bạn với sở thích". Cuộc sống sẽ chỉ toàn là màu xám nếu như bạn không biết cách tạo niềm vui cho bản thân. Thay vì suốt ngày ủ rũ, chán chường, hãy bắt đầu từ những sở thích, đam mê của chính mình

Help- Sự giúp đỡ
Hãy giúp đỡ người khác nhiều hơn.
Theo Internet

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Nếu bạn yêu cuộc sống...

Sáng đi trên đường, thấy nắng đẹp quá, bầu trời lúc nào cũng trong xanh ngăn ngắt. Lên đến tầng cao nhất hào hứng chụp lại bức ảnh để không muốn bỏ lỡ hình ảnh đẹp về bầu trời.


Trên đường đi làm chợt nghĩ nắng đẹp vậy sao không ai đi bán nắng và mua nắng? Nắng thuộc về thiên nhiên, mọi người vẫn đón nhận nắng đến và đi như một lẽ tự nhiên. Chỉ khi không còn nắng thì mới biết là có nắng hoặc những ngày mưa thì nhớ đến nắng.

Hôm nay thấy mình được yêu thương quá đỗi, buổi sáng đã nhận được điện thoại có người mua cho 2 món xôi bắp và xôi xéo. Phải một năm rồi, lần này là lần thứ hai mình được ăn xôi bắp, mà đều được người khác mua cho. Lúc ăn cảm động ghê gớm, chưa bao giờ mình được quan tâm và yêu thương như thế.

Bên cạnh trang dịch vụ mình cần làm cho công việc, mình làm thêm một trang khác. Mục đích là để relax, để lưu giữ những gì mình yêu thích lên đó. Càng stress nhiều thì mình post càng nhiều. Và mình thật vui khi có người vẫn luôn dõi theo mình hàng ngày.

Trong tất cả các số điện thoại, mình chỉ nhớ duy nhất hai số, số gia đình và số một người bạn. Qua mấy lần đổi điện thoại, mình luôn tự tin là sẽ nhớ số bạn ấy nên không lưu. Hôm nay muốn gọi để hỏi thăm, định viết blog này vì biết người bạn ấy vẫn theo dõi mình. Nhưng lại nghĩ, sao phải viết? sao không thể cầm điện thoại lên và alo ngay khi ta có thể?

Trong ngày mình cũng đọc được một câu nói này rất tâm đắc "Nerver forget 3 types of people in your life: 1. Who helped you in your difficult time. 2. Who left you in your difficult time. 3. Who put you in difficult time". Tạm dịch "Đừng bao giờ quên 3 loại người trong cuộc sống của bạn: 1. Người giúp bạn trong lúc bạn khó khăn. 2. Người bỏ rơi bạn trong lúc bạn khó khăn. 3. Người đặt bạn vào tình thế khó khăn"

Với mình, mình đã gặp người thứ nhất trong những ngày đầu tiên ở đây. Người mà mỗi khi mình gặp mình luôn thấy " lãi một ngày". 

Một ngày thật vui khi gặp những ai trong ngày hôm nay. Mỗi người nếu bạn gặp trong cuộc đời này đều có một lý do nào đó, đều có một chữ duyên với nhau.

Ngoài kia phố đã lên đèn, trong văn phòng có chút se lạnh của chiếc máy lạnh khiến mình nhớ da diết những ngày mùa đông...

Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013

Thẻ dục thể thao


Gần đây sáng nào cũng nhìn hình ảnh này để làm động lực thể dục thể thao, không biết có được như thế không he he

Bún đậu mắm tôm


Cuối cùng thì mình đã tìm được hàng bún đậu mắm tôm ngon ơi là ngon, lại không quá xa với nơi mình đang làm. Lần đầu tiên vô tình vào đó và phát hiện ra, thế là tới giờ đã rủ mấy nhóm tới đó ăn rồi.

Con bún rất là chặt, thịt ba chỉ luộc vừa phải, đậu vừa mềm vừa béo. Đặc biệt là mắm tôm chưa pha chế mà sẽ tùy í thực khách. Lần rủ mấy bạn trong văn phòng tới đó ăn. Các bạn ấy hỏi tại sao không vào quán bên cạnh mà vào quán này. Thực tế lúc đi qua đây, chỉ nhìn thấy mỗi quán này không nhìn thấy quán bên cạnh nên vào luôn. Mặc dù quán bên cạnh còn to và lớn hơn quán đã  vào.

Chợt tủm tỉm cười, sao có nhiều chuyện lạ nhỉ. Quán to ở trước cả quán nhỏ mà không nhìn thấy, cứ chỉ nhìn thấy quán nhỏ.

Hôm rủ nhóm heo ra đó ăn, các bạn thích mê tơi. Khen ngon và tới giờ đã qua đó tới hai lần. Ngoài các món trên còn có món chả cốm cũng khá ngon, nước mơ, nước sấu, chè khúc bạch...

Nhưng mình chỉ toàn uống trà đá, hôm trước uống thử nước mủ trôn thấy là lạ. Có bạn bảo mủ trôn là mủ của một cây nào đó làm khô đi rồi lúc đun thành nước thì lấy ra đun lên. Chỉ ít thôi, vì loại này nở rất lớn. Mình chưa tra Google về mủ trôn thế nào. Thích loại nước uống này.

Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

Thos 2


Phim đã được xem, không nhớ xem ngày nào :D

Karate Kid


Mình chẳng nhớ xem bộ phim này bao nhiêu lần, dường như năm nào trên tivi cũng chiếu. Nhưng lần nào xem cũng không biết chán, mỗi lần xem lại thấy có một ý nghĩa khác nhau.

Cuối tuần vừa rồi xem phần kết của bộ phim này khiến mình xúc động về hình ảnh ý chí của nhân vật chính ở trận đấu cuối cùng. Cách mà người thầy của cậu dậy cho cậu về cách sống trong từng bài luyện võ. Mình nhớ trước trận đấu, người thầy của cậu nói với cậu trước khi lên sàn đấu "Hãy tập trung và để tâm trí tự do". Còn người thầy của đối thủ thì nói với học trò "Hãy làm cho nó bị thương". Hai cách dạy khác nhau và ảnh hưởng tới tính cách, cách sống của người học trò.

Cuối phim là hình ảnh những người học trò của ông thầy đối thủ xin làm học trò của người thầy của cậu. 

Một sự thay đổi người ta chỉ có thể nhận ra bằng hành động và trải nghiệm của chính mình.

Chuyện hỏi đường

Mình là đứa rất kém trong việc tìm đường, nhớ đường và đi đường toàn ngó mây trời, cây cối và các hàng quán bên đường, con người. Cấm có nhìn đường, nên việc tìm đường, nhớ đường với mình không dễ dàng. Toàn đi theo cảm giác như mình đã đi qua...


Đôi khi lạc đường chỉ vì mải đi, mải nghĩ, mải mông lung rồi đi lố đường xa thật là xa. Những ngày này năm ngoái là những ngày đầu tiên mình tới SG. Lần đầu tiên hẹn gặp một cô bạn sau khoảng hai năm làm tuyển dụng với nhau. Mỗi đứa một nơi, chưa lần nào gặp mặt.

Lần ấy đang ở Cafe Trung Nguyên Nguyễn Văn Chiêm, bạn hỏi thích ăn gì để dẫn đi ăn. Mình nói ngay thích ăn ốc, bạn hẹn đến quán Ốc Đào ở Bờ Kè. Mình đồng ý liền và lên mạng tìm địa chỉ rồi đi tới. Bạn đã rất ngạc nhiên khi thấy mình xuất hiện một mình một xe chứ không phải đi taxi.

Lần thứ 2 hỏi đường tới một địa chỉ trên Đại Lộ Đông Tây, con đường mới nên số cũ và mới đan xen vào nhau. Mình không xác định được thời gian cho khoảng cách từ nơi mình làm tới đó. Hỏi không ra số, gặp chú còn không nghe được mình nói gì, gọi điện nhờ hướng dẫn thì được bảo "Muộn rồi, em đừng tới nữa". Nhưng mình đã hẹn rồi thì nhất định phải tới, dù là muộn. Loay hoay đến 4 lần trên Đại Lộ, đến lần thứ 4 thì lẩm bẩm, lần này mình mà không tìm ra. Mình sẽ đi về, nhưng cứ đi quá lên thì tìm thấy. Số đánh to đùng đoàng, híc.

Lần thứ 3 hỏi đường đến bệnh viện An Sinh, trước khi đi đã được dặn dò cẩn thẩn. Bệnh viện nằm bên tay trái, cách từ ngã rẽ không xa. Con đường ấy có quá nhiều tiệm bán váy đẹp quá, mắt cứ hóng vào, rồi đi quá xa. Đến khi cảm thấy mình đã đi lố, hỏi thăm một Gì bên đường. Gì mắng yêu té tát "Bệnh viện to chà bá kia mà". Nhìn điệu bộ và giọng nói của Gì, mình phì cười. Lần đầu tiên mình biết đến từ "To Chà Bá"

Lần thứ 4 lạc ở bên Quận 7, đi ngoằn nghèo vào những con hẻm nhỏ. Hỏi thăm một chú thì chú bảo cứ đi theo đường dây diện lớn phía trên đầu sẽ ra đến đường lớn. Từ đó mình để ý, thường những trục đường chính đều có những đường dây điện bó lại rất lớn, còn những đường nhỏ và hẻm thì không có. Nếu có lạc cứ nhìn đó sẽ ra đường lớn.

Lần thứ 5 thì được hỏi đường. Chiều hôm đó đi về trên đường NKMK, trong công viên có một cây nở hoa đỏ rất đẹp giống như cây ở ngoài HN. Đang mải ngắm thì có bạn hỏi "Bạn ơi, cho mình hỏi phía trước có cây cầu nào không?" Chợt nghĩ ở SG cầu nhiều lắm, không biết bạn hỏi cầu nào? Bạn ấy đơn giản là trên đường bạn ấy đi có cầu là đủ. Mình gật đầu cái rụp. Có cầu.

Lần thứ 6, mình lạc trong những con đường nhỏ ngoằn nghèo ở BT. Đi mãi không ra đường lớn, mất luôn phương hướng. Trời thì tối, con đường mình đi không đông lắm. Dừng lại hỏi "Anh ơi, cho em hỏi phía trước là đường nào?" Đáng lẽ phải hỏi đường tới A hay B thì hỏi vậy chắc giống trường hợp số 5. Người được hỏi không biết trả lời sao?

Lần thứ 7, có người hỏi mình đến ngã bảy. Mình chẳng biết SG ngã bảy là ở đâu? Thế là bảo " Em chỉ biết ngã tư thôi anh ah". Cả người hỏi và người trả lời cười toe rồi phóng đi mất.

Hỏi đường và tìm đường đối với mình luôn thấy rất thú vị, có người bảo với mình biết đường SG còn hơn là người ấy ở SG lâu hơn mình đang ở. Tìm đường và đi trên một con đường mới mình luôn rất háo hức. Có những con đường quen đi mãi không chán, có những lúc lại muốn tìm ra một con đường mới, một lối đi mới xem sao.

Giờ đã biết đường đi Đầm Sen, chưa biết đường đi Cầu Ánh Sao và Suổi tiên. Ở SG còn nhiều điểm mình chưa đi, phải sắp xếp đi thôi, đi thôi.

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Con nhím


Hôm nay mình thấy mình giống như một con nhím, sẵn sàng xù gai nhọn lên. Chẳng hiểu sao lại có cảm giác khó chịu như thế. Mặc dù từ hôm qua tới giờ luôn háo hức đón chờ tuần mới, ngày mới.

Tuần cuối cùng của tháng 11, cần cố gắng nhiều hơn.

Táy máy, táy máy nhưng chẳng làm gì ra hồn. 

Đôi khi... nghĩ nhiều mất thời gian quá. Làm việc đi.

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

Hoa sinh nhật

Nếu ngày trước mua hoa thì sẽ là "Gánh hàng hoa". Cứ đi trên đường thấy ngày nào bán nhiều hoa hơn ngày thường là chắc chắn sẽ là ngày rằm, mồng một hay ngày lễ gì đó. Còn giờ mua hoa sẽ vào tiệm hoặc các hàng hoa bán ven đường. 



Những ngày đầu tiên thấy cách bó hoa trong này cũng khác, nhất là đối với các bạn sinh viên cắm vẫn giống như hồi mình còn sinh viên. Uh, mà cũng có ngần ấy cách bó, có khác gì nhau đâu. Thời gian đầu thấy là lạ vì bị bao lần ăn mắng cho cái tội mua bó hoa xấu, giờ thì... lại thấy bình thường. Cách cắm ấy lại khiến mình nhớ về thời sinh viên, nhớ lại những lúc đi phụ Gì bán hoa vào càng ngày lễ.

Thỉnh thoảng đi trên đường vẫn thấy các bạn sinh viên cắm hoa ở vỉa hè, thì biết chắc là ngày lễ. Còn lễ gì đôi khi cũng không biết, rằm, mồng một thì vào chợ mua hoa. Sẽ không thấy bán hoa nhiều đi rong như trước.

Lần đầu tiên mua hoa dặn dò rất cẩn thận về cách cắm hoa, nhưng cuối cùng thì chưa ưng. Đến hôm qua thì ưng về cách cắm khi mua một lẵng hoa sinh nhật.

Lẵng hoa cắm hình chữ nhật không quai xách, chọn hoa ly vàng thơm và hồng tỷ muội đan xen vào nhau.

Biết được một điều thú vị nho nhỏ. Nếu là hoa sinh nhật cần có thêm một cái cây cắm có chữ "Happy Brithday"

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

5 quy tắc dùng kẹp cà vạt

1. Không bao giờ sử dụng các loại kẹp cà vạt dạng ghim, từ khi bạn muốn có một BST cà vạt thủng.

2. Kẹp cà vạt không chỉ để giữ hai đầu của cà vạt, mà còn để giữ cố định chúng vào vạt áo sơ mi. 

3. Vị trí kẹp nên nằm giữa cúc thứ 3 và 4 của áo sơ mi. Tuyệt đối không được cài thấp quá vì kẹp cà vạt sẽ bị áo khoác che khuất, hoặc cài cao quá thì trông sẽ lập dị.

4. Thanh kẹp không được dài quá 3/4 bản rộng của chiếc cà vạt. Nếu bạn có một chiếc cà vạt nhỏ thì bạn cần sẵm một thanh kẹp ngắn hơn.

5. Tránh dùng thanh kẹp lấp lánh. Nó được sinh ra để làm cho cà vạt đẹp hơn chứ không thể để phân tán sự chú ý.
Sưu tầm

Triết lý của loài kiến

Kiến có 4 triết lý đơn giản!


Kiến không bỏ cuộc: Đó là một triết lý đơn giản nhưng rất hữu hiệu. Nếu một con kiến đang đi về một hướng nào đó, và chúng ta tìm cách chặn đường chúng, kiến sẽ tức thì tìm cho mình một con đường khác. Chúng trèo qua chướng ngại, chui xuống dưới hoặc chui vòng sang bên hông. Chúng không ngừng tìm kiếm một giải pháp khác để vượt qua chướng ngại vật phía trước. Quả là một triết lý gọn gàng và đơn giản: không ngừng tìm kiếm hết cách này đến cách khác để tiến đến mục tiêu mà chúng ta nhắm tới.

Kiến luôn chuẩn bị cho mùa đông trong suốt mùa hè: Đó là một góc nhìn nhận quan trọng. Bạn không thể quá ngây ngô tin rằng nắng ấm sẽ kéo dài mãi mãi. Vì vậy kiếm làm việc chăm chỉ để tích lũy thức ăn cho mùa đông trong mùa hè. Một lời khuyên từ xa xưa đã dạy: "Đừng xây nhà trên cát vào mùa hè!" Tại sao chúng ta lại cần lời khuyên này? Đơn giản là vì chúng ta cần tiên liệu trước. Trong mùa hè nắng ấm, bạn phải tiêu liệu được giá lạnh và mưa bão mùa đông!

Kiến luôn tin vào mùa hè trong suốt mùa đông: Điều này rất quan trọng. Trong suốt mùa đông giá rét, Kiến tự nhắc mình: "Mọi thứ sẽ sớm qua thôi, và chngs ta sẽ không phải cầm cự quá lâu!". Và ngày nắng ấm đầu tiên, những con kiến lại lên đường. Nếu trời lạnh trở lại, chúng sẽ lại chui vào hang, nhưng chúng sẽ quay trở lại ngay khi trời trở ấm. Chúng không thể đợi để lại được làm việc!

Kiến sẽ tích lũy bao nhiêu lương thực trong mùa hè để chuẩn bị cho mùa đông? Câu trả lời là "nhiều nhất có thể". Đây là một triết lý tuyệt vời "nhiều nhất có thể". Hãy học hỏi loài kiến trong lần tiếp theo nếu bạn tự hỏi mình: Tôi nên đọc bao nhiêu cuốn sách? Tôi nên chạy bao xa? Tôi nên làm việc đến mức nào? Tôi nên yêu thương đến mức nào? Câu trả lời luôn là "Nhiều nhất có thể"

Sưu tầm

17 điều phụ nữ đặc biệt phải nhớ

Tỷ phú Lý Gia Thành, Tỷ phú Giàu nhất Châu Á, 84 tuổi đã đúc kết thế này



1. Hãy nghĩ ra cách KIẾM TIỀN như thế nào chứ không phải TIẾT KIỆM TIỀN như thế nào.

2. Có BUỒN CHÁN đến mấy cũng không lớn tiếng kêu than, phải giữ được BÌNH TĨNH.

3. Khi thích một thứ gì đó, hãy TỰ NỖ LỰC kiếm tiền mà mua

4. Nói ít làm nhiều, nếu có thể thì ĐỪNG NGỒI, vận động thích hợp hơn

5. Không nên nghĩ rằng chỉ cần tìm được 1 NGƯỜI ĐÀN ÔNG nhiều tiền thì cái gì cũng có.

6. Nếu không thích công việc hiện tại hãy THAY ĐỔI nó, còn không hãy im lặng mà làm, đừng phàn nàn.

7. Khi hiểu rõ một vấn đề, hãy mạnh dạn TỪ BỎ.

8. Có thể không đồng thuận, nhưng cần có sự TÔN TRỌNG.

9. Khi chưa đưa ra được QUYẾT ĐỊNH, hãy để thời gian giúp bạn, nếu không có cách nào quyết định, hãy làm rồi mới nói, bằng lòng với sai lầm, không được oán hận.

10. Nhất định phải là người phụ nữ có GIÁO DỤC

11. Cần XINH ĐẸP, nhưng càng cần có KHÍ CHẤT.

12. Khi bị phản bội, hãy học cách KHOAN DUNG người khác, nếu giúp được ai thì hãy giúp, nhất định không dồn họ vào chân tường, mặc dù làm được điều này là rất khó.

13. Không nên giữ THÙ OÁN, nếu có thể không gây tổn thương cho người khác thì đừng gây, không ai ở với ai cả cuộc đời, một số việc không nên giữ trong lòng.

14. TIỀN rất quan trọng, nhưng không được phép dựa vào đàn ông hoặc cha mẹ

15. Không quá ĐỀ CAO khả năng của mình trước tập thể, bởi khi rời xa, bạn sẽ phát hiện ra rằng, không có bạn mặt trời vẫn chiếu soi bình thường.

16. Sự việc trong QUÁ KHỨ hãy cho nó trôi qua, nhất định phải BỎ QUA.

17. Cho dù mất đi tất cả cũng không được để mất NỤ CƯỜI. Tâm thái quyết định tất cả.
Sưu tầm.

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Sài Gòn có gì vui không em?

Mấy hôm nay thời tiết Sài Gòn se lạnh, nghe những bài hát về mùa thu HN cảm giác thật thích.

Đang nghe bài hát Mùa thu Hà Nội trong đầu lướt qua hình ảnh một căn nhà cũ được sửa sang làm quán cafe sách trên phố Tô Hiến Thành. Một địa chỉ quen thuộc vào những ngày cuối tuần, quán trang trí đơn giản nhưng có nét gì đó thân thuộc. Mình đặc biệt thích ngồi bên khung cửa sổ đón nắng thu vào buổi sáng, những tia nắng sớm xuyên qua những tán lá. Thời tiết se lạnh trên con phố bình yên vào buổi sớm. Và những bản nhạc về mùa thu dường như càng khiến cho không gian và thời gian càng thêm quyến rũ

Những ngày này ở SG cảm xúc đan xen vào nhau, từng chiếc lá con đường cũng mang lại cho mình những cảm xúc khác nhau.

Thỉnh thoảng đi trên đường những hàng cây cơm nguội, xà xừ mùa thay lá. Mình thích đi dưới những con đường có lá me bay, có hàng sáo đen thẳng tắp...

Bỗng thấy yêu SG đến lạ.


Hôm trước có bạn bảo công ty mình trên con đường bình yên quá. Đó là một trong những con đường cũ ở SG, một tên đường cũ. Bạn đã rất ngạc nhiên khi thấy mình biết cả tên đường xưa và cứ ngỡ mình ở SG lâu lắm rồi.

360 ngày, 12 tháng và 1 năm mình đến SG.

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Đọc sao cho 'đúng'

Sợ nhất là kiên thức nửa vời. Sợ hơn nữa là sự ngộ nhận về sự hiểu biết của mình
Nguyễn Đức Sơn

Đọc sách là để thực hành. Đó là mục đích của các markters. Ngoại trừ làm trong lĩnh vực giáo dục và nghiên cứu, bạn không nhất thiết phải "chết chìm" trong các trang sách dày đặc kiến thức một cách vô ích. Vì nếu chỉ "học" mà không "hành" kiến thức sẽ vào tai này ra tai kia. Rất nhanh. Nguy hiểm hơn, có bạn còn có thể sẽ bị "ngộ chữ" vì đọc nhiều nhưng làm ít.
Một học giả đã nói rất hay thế này " The greatest obstacle to discovery is not ignorance- it is the illusion of knowledge". Tạm dịch: "Cản trở lớn nhất của việc khám phá không phải là sự ngu dốt mà là ảo tưởng về tri thức".
Sợ nhất là kiến thức nửa vời. Sợ hơn nữa là sự ngộ nhận về sự hiểu biết của mình. Để tránh sa vào cái bẫy "bết rồi" rất đơn giản: đọc đến đâu hành đến đó. Chỉ nên tập trung vào một lĩnh vực chuyên sâu nào đó thôi. Tích lũy nhiều kiến thức trong lĩnh vực này và cố gắng tận dụng mọi cơ hội có được để kiểm nghiệm nó.
Các sách về marketing của các doanh nhân, học giả hay các nhà tư vấn có tên tuổi thường là đúc kết rất nhiều kiến thức cô đọng rất bổ ích. Sách về thương hiệu có Phillip Kottler, David Aaker, AI Ries, Jaack Trout hay Kevin Keller; sách về quảng cáo & PR có Bill Bernbach, David Ogily hay Rosser Reeves.

Tôi làm nghề tư vấn thương hiệu. Khi lựa chọn sách báo về marketing, tôi có chiến lược rõ ràng: dành thời gian chính để đọc các tài liệu viết rất sâu về quản trị thương hiệu (chiến lược, định vị, giá trị thương hiệu). Tất nhiên những gì liên quan đến marketing nói chung (PR, quảng cáo, social media- mạng xã hội...) cũng cần phải tìm hiểu. Nhưng tôi chỉ dừng lại ở mức đọc để biết những kiến thức cơ bản, những xu hướng phát triển để có cái nhìn toàn diện hơn, bao quát hơn.
Vì tôi tự nhận mình trí tuệ có hạn. Đọc nhiều không nhớ đọc. Không nên đọc nhiều sách. Chính xác là không nên đọc nhiều loại sách chuyên môn cùng một lúc. Điều này có thể đi ngược với quan điểm chung của nhiều người. Đọc sách thì bao giờ chẳng bổ ích. Không bổ âm sẽ bổ dương. Chả lẽ sách chuyên môn chỉ dành cho những người đã đi làm? Hay chưa có cơ hội "hành" thì chưa nên đọc sách. Không hẳn như vậy.

Chúng ta chỉ có 24 một ngày để sống. Chỉ có khoảng 10-12 tiếng một ngày cho công việc. Chúng ta cần thời gian cho gia đình, cho bạn bè và cho các thú vui giải trí cá nhân khác (tôi chả dại gì suốt ngày chúi mũi vào cái mớ marketing và branding nhức hết cả đầu). Nếu chưa có cơ hội thực hành, hãy chỉ đọc những cuốn sách trong phạm vi chuyên muôn và gần với nghề nghiệp bạn sẽ theo đuổi.


Nên biết "đọc" một cách thông minh nhất, tập trung nhất. Đọc đến đâu "hành" đến đấy. Lúc đó kiến thức mới thành cái của mình. Và đó cũng là mục đích cuối cùng của việc đọc sách. Nhưng dù sao, tôi vẫn chúc các bạn đọc... nhiều sách.

Một trong những kỹ năng "hành" hiệu quả là biết "lọc" thông tin. Nên "quên" kiến thức không cần thiết. Ưu tiên nhớ một vài điều thực sự hữu ích liên quan đến công việc đang làm và sẽ làm. Mục đích là để "hành" xem nó có diễn ra "như sách" không?

Biết 1 hành được 1 còn hơn biết 10 nhưng hành bằng 0. Vì khoảng cách giữa "biết" và "làm" thường xa, rất xa. Chả thế mà cha để marketing Philip Kotler từng nói rằng: "Đọc một cuốn sách về marketing chỉ mất một ngày, nhưng để hiểu nó nhiều khi mất cả một đời".

Có hai kỹ năng để chúng ta không cần phung phí thời gian vào những cuốn sách ít giá trị và đầu tư thời gian xứng đáng vào những cuốn sách hay. Đó là kỹ năng đọc scan (đọc lướt) và skim (đọc dò thông tin).

Tôi thường đọc scan trước. Mục tiêu để đánh giá nhanh thông điệp chính của cuốn sách là gì? Tôi thường làm khoảng 15-30 phút để "thẩm định" nội dung một cuốn sách chuyên môn có thực sự cần cho mình hay không. Nếu một cuốn sách qua được vòng scan, tôi sẽ dành nhiều thời gian đọc kỹ hơn, dùng kỹ năng skim những fast, figure & example (sự kiện, con số và ví dụ) quan trọng. Mỗi lúc đụng chạm với công việc tư vấn, lại phải lôi ra đối chiếu so sánh sách dạy và thực tế đang phải đối mặt. Có một số cuốn sách đã "hành" chán chê rồi mà tôi vẫn chưa thấy "thủng" hết vào đầu.

Mỗi cuốn sách dù hay đến đâu cũng chỉ có giá trị tương đối. Nên lấy những điều sách dạy như một chỉ dẫn mang tính học thuật đã được kiểm nghiệm. Không nên rập khuôn ứng dụng những điều sách dậy vào thực tế. Vì thực tế là vô hạn trong khi kiến thức của sách là có hạn. Thực tế thay đổi không ngừng. Phần lớn sách chuyên  môn chỉ có giá trị về thời gian và phạm vi áp dụng.

Cuốn Quảng cáo thoái vị, PR lên ngôi của Al Ries từng được xem là best- seller gây dấu ấn cho giới marketing truyền thông. Có hai kết luận quan trọng của cuốn sách này chưa đúng với thực tế tại Việt Nam. Al Ries cho rằng vai trò của PR là xây dựng thương hiệu còn quảng cáo chỉ đóng vai trò duy trì hình ảnh thương hiệu đã được PR tạo dựng trước đó. Có nhiều ví dụ để chứng minh với ông điều ngược lại. Nhiều thương hiệu nhanh chóng xây dựng nhận biết và hình ảnh thương hiệu nhờ quảng cáo chứ không phải PR. Thực tế chi phí media tại Việt Nam cũng cho thấy rằng quảng cáo chưa "thoái vị": theo báo cáo của Kantar Media, quảng cáo truyền hình vẫn có ảnh hưởng và vai trò lớn đến hành vi tiêu dùng của khách hàng. Còn PR vẫn đang có vai trò như nó vốn có. PR có "lên ngôi" hay không thì còn phải chờ đến lúc quảng cáo... thoái vị đã.

Bộ não của con người cũng như chiếc máy tính. Đừng để "tràn" bộ nhớ vì những thông tin không cần thiết và thậm chí vô bổ. Tuyệt vời nếu chúng ta thích đọc sách, mê sách. Nhưng không tuyệt vời chút nào khi bạ đâu đọc đấy. Nhiều đầu sách giật tít rất kêu. Kiểu như Học MBA trong 10 ngày, kiếm tiền không có hay Marketing trong tầm tay. Nghe cứ dễ như ăn kẹo. Các bạn cứ thử đọc scan xem. Chỉ vài trang đã thấy vô vị ngay.

Ngay cả những đầu sách có giá trị, các bạn cũng đừng để cuốn vào những râu ria màu mè. Những trích dẫn dí dỏm, cách viết văn hoa hay tít sách ấn tượng đơn giản chỉ là những "gia vị" làm đậm đà cho bữa ăn tri thức. Không nên bị nó đánh lừa.

Khác với đọc sách giải trí, đọc sách chuyên môn phải coi trọng tiêu chí "bổ". Có nghĩa đọc xong phải rút ra điều gì đó bổ ích để "hành" phục vụ cho công việc (trước mắt cũng như lâu dài). Tôi cũng đôi ba lần "chẳng may" vơ phải vài cuốn màu mè theo kiểu "tốt gỗ". Tất nhiên là không nên quá tệ nhưng chẳng đủ tốt để sử dụng. Thôi khi cái tủ sách còn trống chỗ thì đặt nó vào vị trí "trung tâm" vậy

Từ Blog của Anh Nguyễn Đức Sơn

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

Sự tự lừa dối

Một bác sĩ vào bệnh viện vội vàng sau khi nhận được gọi cho một cuộc phẫu thuật khẩn cấp. Ông nhanh chóng thay trang phục và đi thẳng vào phòng phẫu thuật. Ông đã gặp cha của cậu bé sẽ được phẫu thuật đang đứng đợi. Khi nhìn thấy ông, cha cậu bé hét lên:

"Tại sao ông lại đi lâu vậy? ông có biết rằng cuộc sống của con trai tôi đang gặp nguy hiểm không? ông không có bất kỳ ý thức trách nhiệm nào à?"

Bác sĩ mỉm cười và nói

"Tôi xin lỗi, tôi không ở trong bệnh viện & tôi đã đi nhanh nhất có thể sau khi nhận được cuộc gọi. Và bây giờ, tôi muốn anh bình tĩnh lại để tôi có thể làm công việc của tôi..."

"Bình tĩnh thế nào được nếu là con trai của ông đang nằm trong căn phòng này, ông sẽ bình tĩnh được không? Nếu con trai của ông sắp chết ông có bình tĩnh nổi không?"- Cha cậu bé nói một cách giận dữ.

Bác sĩ mỉm cười một lần nữa và trả lời:

"Tôi sẽ nói lại những gì trong sách Thánh viết" Chúng ta đến từ cái bụi và sẽ trở về cát bụi, may mắn là tên của Thiên Chúa". Các bác sĩ không thể kéo dài cuộc sống. Hãy đi và  cầu nguyện cho con trai của anh, chúng tôi sẽ làm những gì tốt nhất nhờ ân điển của Đức Chúa Trời"

"Đưa ra lời khuyên khi ông không quan tâm luôn dễ dàng như vậy"- Cha cậu bé nghĩ thầm.

Ca phẫu thuật mất khoảng vài tiếng đồng hồ, sau đó các bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật với những nụ cười rạng rỡ.

"Cám ơn Chúa, con trai của anh đã được cứu"

Không chờ đợi câu trả lời của người cha, ông đã chạy như bay ra thang máy và không quên nói vọng lại "Nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, hãy hỏi các y tá!"
Y tá trả lời, nước mắt rớt xuống khuôn mặt của cô

" Con trai ông ấy qua đời hôm qua trong một tai nạn giao thông, ông ấy đang bận mai táng cho cho trai khi chúng tôi gọi ông tới bệnh viện phẫu thuật cho con trai anh. Ông đã cứu được cuộc sống của con trai anh và bây giờ ông ấy lại chạy đi để hoàn thành nốt việc chôn cất con trai mình.

Đạo đức rất khí để đánh giá bất cứ ai.. bởi vì bạn không bao giờ biết cuộc sống của họ như thế nào và những gì họ đang trải qua.

Chúng ta thường áp đặt chủ quan của chúng ta vào sự nhìn nhận đánh giá người khác, và đôi khi chúng ta nhìn theo góc độ tiêu cực, điều đó làm chúng ta nghĩ xấu về người khác và tất nhiên chúng ta sẽ nhận được những phản ứng rất tiêu cực.

Theo nguồn Internet

Không đề

Sáng tự nhiên thèm ăn xôi ngô kinh khủng, đi tìm mà không ra, gọi mấy cuộc điện thoại cuối cùng dừng lại ở một quán cafe quen thuộc. Không có xôi ngô, bỗng cảm giác buồn lạ. Không biết có phải mình không tìm ra món xôi đó hay vì một cái gì khác?

Trong lúc đợi bạn tới, hai anh giai cafe phía sau mình khiến mình bực bội nhẹ. Có lẽ khi người ta không vui, người ta sẽ nhìn mọi thứ xung quanh hình viên đạn. Mình không cố tình nghe câu chuyện của hai anh này, nhưng hai anh nói chuyện lớn quá. Như chốn không người mặc dù quán đó khá yên tĩnh. Một anh làm gì đó như PR hay nhà báo, chỉ cách cho anh còn lại lập facebook. Chia sẻ cách anh ấy chơi facebook và nói về cách chơi facebook của các bạn trong friendlist. Thực sự càng nghe thì càng không muốn những nội dung đó lọt vào tai.

Đây không phải là lần đầu tiên mình nghe về mặt trái của facebook, tốt hay xấu là do mỗi người lựa chọn kết bạn. Trên facebook cũng giống như cuộc sống đời thực, sẽ có người này người kia. Không thể đánh đồng tất cả. Với mình qua facebook mình cập nhật được rất nhiều kiến thức hay, góc nhìn khác nhau từ nhiều phía. Có những kiến thức mình muốn đọc cũng không thấy có trên các báo. Quan trọng là mình sử dụng facebook như thế nào mà thôi.

Bạn tới, chia sẻ với mình về một chủ đề mới. Với mình chủ đề mới luôn thu hút. Nhưng hôm nay cái đầu mình như "lá khoai" căng ra và chẳng thể tiếp nhận những thông tin mới nào. Nhìn bạn háo hức ghê gớm mà không thể hưởng ứng, thôi đành vậy, không nên gượng ép.

Một ngày mệt nhoài và có chút nổi loạn. Đang thấy rất mâu thuẫn.

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

Bài học từ trò ghép hình

Đừng quên có lúc bạn phải nhìn vào bức tranh toàn cảnh. Loay hoay với những mảnh nhỏ chỉ khiến bạn nản chí.


Chúng ta không thể mong muốn tất cả mọi thứ sẽ phải hoàn thiện ngay lập tức. Hãy để sự việc thể hiện theo đúng bản chất tự nhiên của chúng
Khi mọi việc không trôi  chảy, hãy nghỉ ngơi đôi chút. Mọi thứ sẽ khác đi khi bạn quay lại. Đừng quên có lúc bạn phải nhìn vào bức tranh toàn cảnh. Loay hoay với những mảnh vỡ chỉ khiến bạn nản chí.

Lòng kiên trì sẽ được đền đáp. Mỗi thử thách lớn đều được giải quyết từng bước một. Một khi gặp bế tắc, hãy chuyển sang hướng khác. Và sau đó nhớ quay lại.

Việc đầu tiên bạn cần làm là thiết lập đường biên. Có ranh giới, bạn mới cảm nhận được sự an toàn và trật tự. Đừng ngại thử thách cách kết hợp khác nhau. Đôi khi chúng sẽ khít khao đến ngạc nhiên.

Bất kỳ điều gì đáng làm cũng đều đòi hỏi sự kiên trì và nỗ lực. Bạn không thể vội vã trước một thác đố lớn. Hãy dành thời gian để tận hưởng những thành công dù nhỏ bé của mình. Chúng sẽ động viện bạn bước tiếp. Cuộc đời không phải là tổng thể những gì chúng ta đạt được mà là những gì chúng ta khao khát vươn tới.

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Mỗi ngày trọn một niềm vui

Hôm nay mình gặp lại cô bạn ĐH sau một thời gian ra trường, hai đứa vẫn facebook qua lại với nhau. Nhưng chưa kể từ ngày đó tới giờ.

Hình ảnh của bạn trong mình là một cô gái nhanh nhẹn, nghịch ngợm và cá tính như con trai. Bạn của ngày hôm nay khác, dịu dàng và nữ tính. Thật không nhận ra bạn, thực ra hình dáng vẫn vậy, vẫn gầy gầy. Bạn không khác trước là mấy ở mặt hình thức, chỉ là cảm nhận từ bạn khác, toán lên một cái gì đó khác so với ngày trước.

Hồi học không học thiết kế, nhưng bạn có duyên với nghề ấy và theo đuổi từ khi ra trường. Bạn vào SG làm cho một công ty tin học ngay từ những ngày đầu tiên về lập trình flash, rồi như một cơ duyên. Một chị trong công ty đã hướng bạn sang thiết kế, bạn học say mê và giờ thì làm với nghề thiết kế web cho một công ty nước ngoài.

Bạn bảo mình là bản sao của bạn, của những ngày bạn đầu tiên bạn tới SG. Bạn vẫn nói nhiều như ngày xưa, bên bạn liến lấu và thấy vui lại. Thời gian như quay trở lại ngày xưa. Cảm giác thân thuộc không xa lạ, có những tình bạn kể cũng lạ. Bao nhiêu năm không gặp, để rồi gặp lại vẫn có cảm giác như ngày nào. Có tình bạn còn đó nhưng cảm thấy xa xôi, gặp nhau là một khoảng trống. Khoảng trống vô hình cứ trống huếch trống hoác chẳng thể lấp đầy.

Cũng ngày hôm nay, một người bạn ĐH nữa đã làm mình vui thật vui. Chợt nhận ra trong cuộc sống, đâu cần những điều quá lớn lao. Chỉ là những điều đơn giản cũng là đủ.

Chiều đi ăn tối, một hình ảnh trong quán ăn khiến mình nao nao. Đôi khi, chỉ là những hình ảnh vu vơ nhưng lại chạm vào nơi sâu nhất.

Đêm, nghe nhạc và ngắm hoa...

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Cho một ngày đầy nắng

Sáng đi trên đường nhìn thấy một hàng bán đồ hàng dành cho các bé gái, các vật dụng dùng cho nhà bếp. Chợt cười khúc khích nhớ lại thửa nhỏ, cũng hay chơi đồ hàng với các bạn. Hồi ấy không có những món đồ xinh xắn như thế. Chỉ đơn giản là hái lá ở bờ rào rồi làm thành các món ăn hoặc các vật dụng khác. Ký ức tuổi thơ thường lúc nào cũng là những ký ức đẹp.

Vẫn con đường ấy mà lần nào mình đi cũng thấy khác, cuống quýt hẹn hò một địa điểm cafe đầy nắng. SG có vô vàn những quán cafe có nhiều phong cách khác nhau. Dường như mình đã đi đường vòng để đến quán đó, việc định hướng với mình luôn không dễ.

Tới nơi đã có 3 bạn ngồi đó, bàn luận đủ thứ chuyện rồi lại quay lại chủ đề quen thuộc. Đến trưa thì tan, mình nán lại chưa muốn về.

Một mình ngồi trong cái chòi bằng cây, có nắng và gió. Mang cuổn Tiếng Người ra đọc.

Càng đọc, có cảm giác như đã đọc rồi. Tâm lý của Duy, cách suy nghĩ, nhìn nhận- nhân vật chính.

Giữa không gian tĩnh lặng như thế, cảm giác thật thích thú và bình yên. Như thể không gian và thời gian dừng lại. 

Thế giới vội vã bên ngoài như không chạm vào được chòi cây.

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Ốc Sài Gòn

Mình thích ăn ốc, ốc luộc ở HN và các loại ốc ở SG

Nếu ở HN thì ốc luộc là nhất, làm cũng rất đơn giản. Để làm món ốc luộc ngon thì ngoài việc chọn ốc ngon yếu tố nước chấm ốc quyết định đáng kể

Vào mùa đông, se se lạnh, nghe thấy nước chấm ốc dậy lên mùi gừng, ớt.. chui cha là ngon. Mình thích ăn ốc luộc nhất ở Chợ Mơ và trong ngõ Hồng Mai, phố Cầu Gỗ. 3 nơi này pha nước chấm ngon cực kỳ luôn. Giờ thấy thèm quá, mong sơm sớm về để đi ăn ốc luộc.

Ở SG ăn ốc phải là ốc xào, nướng.. những món ốc chế biển kiểu này thì chỉ có ở SG. HN học theo cũng không ăn thua. Nếu ốc ở HN chỉ có mấy loại như ốc hương, ốc đá, ốc vặn là phổ biến thì ở SG ốc rất nhiều loại. Đi ăn lần nào cũng thấy có lại ốc mà trước đó chưa biết, hoặc không nhớ hết.

Mới ăn ốc mấy bữa trước, giờ lại thấy thèm... 

Cứ đêm hôm là viết về đồ ăn rồi thèm... hức thế này thì làm sao giảm cân được cơ chứ.

Bão Haiyan

Bắt đầu đặt đồng hồ báo thức lúc 6h30 thay vì 6h như thường nhật. 

Thói quen là cầm tablet đầu tiên, một lời nhắn hỏi từ nơi xa. Bão về, nhà bạn có sao không? Bật cười và vui vì một lời hỏi thăm như thế. Chắc bạn chẳng biết được ở HN bão sẽ không ảnh hưởng nhiều. Giờ mới ngẫm lại về những lời hỏi thăm vu vơ ngày trước.

Gọi điện về cho mẹ được biết HN bắt đầu mưa đón bão. Các em cờ hó đã được quây kín. Nghe mẹ bảo chúng nó nằm như cờ hó thì bật cười. Uh, thì chúng đúng là cờ hó chứ còn gì nữa.



Cây đu đủ nhỏ giờ đã ra rất nhiều quả. Chỉ sợ gió mạnh quá khiến cây không chịu được sức nặng của quả.

Từ hồi đi xa tới giờ mới biết nghĩ nhiều hơn, bỗng thấy nao nao.

Mong cơn bão này qua mau, những nơi bão đến không bị ảnh hưởng quá nhiều. Con người thật nhỏ bé trước thiên nhiên.

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

Tìm lại chính mình

Cuốn sách này mua từ hồi tháng 4.2013, nhẩn nha đọc cho đến tận bây giờ mới xong.

Bữa đó đi lang thang không dự định dừng lại ở đâu, tìm gì, mà chỉ đơn giản là đi. Đi trên đường như tìm kiếm một điều gì đó, và dừng lại một quán cafe sách không quen. Nhìn thấy và mua vì tiêu đề.




Trích lược một số đoạn tâm đắc

1. Con người hiện đại đang sống trong một hệ thống giá trị đa nguyên và hỗn loạn, ai cũng muốn tìm tự do bên ngoài nên họ không biết gốc rễ của tất cả các vấn đề nảy sinh bên trong chính họ, đương nhiên họ càng không biết thực chất tất cả các đáp án đó lại nằm trong nội tâm mình. Vì vậy, muốn giải quyết triệt để các vấn đề đó, đầu tiên, bạn hãy nhìn lại chính bản thân mình, trở lại với bản thân mình.

2. Tôi tin chắc bất kỳ ai cũng không muốn bị phụ thuộc vào hoàn cảnh, ai cũng hi vọng trở thành người có thể điều khiển được chính mình, và ai cũng muốn thay đổi nghiệp lực. Sự thay đổi này luôn luôn phụ thuộc vào ý chí của mình.

3. Tận tâm tận lực làm những việc có thể, học những điều nên học, gánh vác những thứ cần gánh vác, đóng góp hết sức mình, không ngừng sửa đổi bản thân, đó là phương pháp tốt nhất để tìm lại chính mình

4. Khi một người không biết được mình tồn tại ở trên thế gian này vì mục đích gì, người đó sẽ cảm thấy trống rỗng. Nhiều người sống như chỉ để cho bụng mình no nê, để cho thân mình có nơi để ở, thỏa mãn nhu cầu ăn mặc, xem thế là đủ. Dường như cơm áo gạo tiền là toàn bộ nội dung cuộc sống của họ. Nêu không tìm ra phương hướng và mục tiêu, thì sự mù mờ, cảm giác trống rỗng sẽ chiếm lĩnh ngự trị trong lòng.

5. Trống rỗng, buồn chán chính là do con người không ngừng theo đuổi những thứ tốt hơn so với hiện tại. Nhưng theo đuổi sẽ không có điểm dừng bởi luôn có những thứ tốt đẹp hơn trước mắt. Nếu có tâm lí theo đuổi như thế, đến khi  cận kề với cái chết, người đó vẫn cảm thấy trống rỗng, bởi họ nghĩ rằng "những thứ mình cần vẫn chưa có được, lẽ nào mình lại phải chết".

6. Khi một người sống không có mục đích, sống không ý nghĩa, họ sẽ thấy cuộc sống trống rỗng, thậm chí họ chỉ là một cái xác không hồn. Tôi đã từng nói, mục đích cuộc sống là để nhận lấy sự hồi báo, hồi đáp lại những nguyện vọng; giá trị và ý nghĩa của cuộc sống chính là sự cống hiến, lợi mình, lợi người.

7. Muốn thành công trong bất kỳ một ngành nghề nào bạn đều phải có sự nõ lực. Có thể bạn phải sống vất vả, ăn không ngon, ngủ không yên. Muốn có danh lợi, bạn phải lao động suốt ngày suốt tháng trong thế giới quay cuồng này. Nhưng chúng ta bận rộn thế rốt cục vì cái gì? Trong cái hữu hạn của đời mình, điều gì là mục tiêu bạn theo đuổi?

Chỉ cần làm được "Bận, bận, bận bận đến vui vẻ; mệt, mệt, mệt đến thích thú"

10.11.2013

Tóc em dài như mùa thu con gái

Từ nhỏ tới giờ mình luôn để tóc dài, chỉ một lần cắt tóc ngắn duy nhất năm 18 tuổi. Sau lần cắt đó đến tận bây giờ chưa bao giờ cắt ngắn nữa. Hồi ấy nung náu căt tóc ngắn. Thế rồi xem bộ phim gì đó mà mê mệt kiểu tóc vuông, mái hỉ nhi. Và một lý do đánh dấu cột mốc vào đại học chữ to. Nhưng mặt mình tròn, cắt lên không hợp, các bạn bảo giống như U40. Khóc thét luôn.

Từ đó tới giờ luôn để tóc dài, đôi khi muốn thay đổi cắt tóc ngắn. Ngày nhỏ mẹ cứ tết tóc cho các kiểu, lúc nào cũng khác biệt so với các bạn. Lớn lên thì tóc cứ cột ra đằng sau, gần đây nhìn lại mái tóc cột thấp hồi mới tốt nghiệp đại học. Ôi trời ơi là trời, sao thấy mình già ơi là già. 

Đến giờ thì làm tóc xoăn hai lần, lần nào cũng bảo làm xoăn nhẹ nhưng chưa lần nào ưng ý. Lần trước làm hỏng, lần này tạm được nhưng để thực sự ưng thì chưa.

Mà rất lạ nhé, lần nào đi cắt tóc cũng tiếc đứt ruột theo từng nhát cắt. Mặc dù biết cắt lớp tóc xấu đi thì sẽ đẹp hơn. Nhưng vẫn có cảm giác tiếc..

Mấy bữa trước tóc dài quá, phần ngọn xơ xác. Lần đầu tiên dũng cảm tự cắt xoẹt một cái, không thấy tiếc tí nào. Rồi lại vênh vang lên, không buông xuống bao giờ. Lần gần đây nhất buông tóc vào hồi tháng 9, chưa hết một buổi tối là túm lên ngay. 

Hôm nay mang tóc đi cắt, vẫn có cảm giác tiếc. Giờ tóc có vẻ ngắn đi rất nhiều, buông ra cũng có vẻ đẹp và nữ tính.

Chắc phải tập buông tóc :-)

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

Hạt dẻ nóng

Hôm nay nhìn thấy hạt dẻ nóng mà thèm dã man

Cứ vào mùa đông, ở HN bắt đầu xuất hiện những hàng bán hạt dẻ nóng. Nhưng thích ăn nhất và ngon nhất vẫn là hạt dẻ nóng ở phố Tô Tịch. Chỉ có một hàng duy nhất bán.


Ngoài việc chọn hạt dẻ ngon, đều hạt khi rang cũng cần kỹ thuật riêng. Trước khi rang sẽ luộc lên cho gần chín, người bán cẩn thận còn dùng dao khía ở trên đầu hạt làm bốn hoặc ngang thân để khi ăn cho dễ bóc.

Hạt dẻ ở Tô Tịch ngon vì rang hạt rẻ bằng chảo gang rất to, thường những đồ nấu bằng gang sẽ giữ nóng rất tốt. Có lần nhìn vào chảo thì không chỉ thấy hạt dẻ mà cả những hạt sắt hay hạt gì đó. Tất nhiên là nhỏ hơn hạt dẻ. Theo logic từ nhỏ hay thấy ở nhà làm thì hạt này giúp hạt dẻ chín đều và mau chín hơn. 

Có lẽ vì cách rang khác biệt này mà hàng hạt dẻ ở đây luôn thấy ngon những cũng bán đắt nhất vì mất nhiều công. Không như một số hàng khác luộc cho chín rồi bỏ lên rang qua cho nóng. Cách rang này không có mùi thơm, không nở bung thơm lừng lựng, nóng hôi hổi.

Ngoài hạt dẻ rang ra, hạt dẻ hầm chân giò cũng tuyệt cú mèo. 

Đêm hôm khuya khoắt mà cứ ăn với uống thế này chết mất thôi. Híc thèm món hạt dẻ nóng phố Tô Tịch quá trời luôn

Ai nói cá heo không thể khiêu vũ

Cuối cùng cũng kết thúc cuốn sách này một cách say mê.

Mua cuốn sách chỉ vì tựa đề. Mình vốn thích dance sport nên cái tiêu đề khiến mình tò mò và đã đưa vào danh sách cần đọc. Cuốn này mình biết từ hơn 1 năm trước, nhưng đến giờ mới đọc xong.

Khi bắt đầu đọc khá ấn tượng khi biết cuốn sách được Louis V.Gerstner, Jr- CEO huyền thoại của IBM và là CEO thứ bảy của đế chế này. Ông đã dẫn dắt IBM từ năm 1993 đến 2002. Một người hoàn toàn không biết công nghệ những đã thành công một cách xuất sắc.

Ông có câu nói nổi tiếng" Mọi thứ đều bắt đầu từ khách hàng"

Ông đã thay đổi chiến lược, tầm nhìn và văn hóa doanh nghiệp để thay đổi

Ông tiếp nhận IBM trong tình trạng lao dốc và không khả năng phục hồi với bộ máy cồng kềnh, định hướng phát triển theo hướng phân dã. Tình trạng Tập đoàn mỗi công ty con đi theo một hướng khác nhau...

Qua cuốn sách, mình đã hình dung ra được sự thay đổi ở công ty cũ. Với một góc nhìn khác nhìn mới, mình đã nhận ra được nhiều thứ.

Khi đánh giá một công ty người ta sẽ căn cứ vào một số điểm
Điều quan trọng nhất tôi học được từ McKinsey là phải hiểu rõ các hoạt động nền móng của một công ty. McKensey luôn đề cao và quan tâm đến các bản phân tích thị trường của một công ty, vị thế cạnh tranh và định hướng chiến lược của nó. Điều này luôn đúng, nhưng không phải doanh nghiệp nào cũng làm được.
Dòng tiền tự do là thước đo quan trọng nhất đối với kết quả hoạt động cũng như khả năng bền vũng của mỗi doanh nghiệp
Một công ty phải đối mặt với quá nhiều thách thức sẽ nhanh chóng rơi vào tình trạng cạn kiệt tài chính và đối mặt với nguy cơ phá sản.

Trên quan điểm CEO
- Tôi luôn tin rằng người ta không thể điều hành doanh nghiệp thành công nếu chỉ ngồi sau bàn làm việc.
- Chúng ta không có thời gian để ngồi xác định rõ vấn đề. Chúng ta phải dành thời gian và công sức tập trung tìm ra giải pháp và hành động
- Bên cạnh một CEO cần có một CFO và CPO
- Khi một CEO đọc nghiêm túc tất cả các báo cáo, nhân viên sẽ làm việc trong tinh thần trách nhiệm và chủ động

Bàn về văn hóa doanh nghiệp
- Văn hóa doanh nghiệp không chỉ là một phần của trò chơi- mà đó là một cuộc chơi. Xét cho cùng, một tổ chức sẽ mất ý nghĩa hoàn toàn nếu thiếu sức mạnh xây dựng giá trị của tập thể. Thực tế, tầm nhìn, chiến lược, marking, quản lý tài chính- bất kỳ hệ thống quản lý nào- sẽ đưa bạn đi đúng hướng, và nâng đỡ bạn trong một thời gian. Nhưng không có tổ chức nào- dù là doanh nghiệp, chính phủ, y tế.. có thể thành công một đoạn đường dài nếu những nhân tố này không nằm trong mô hình DNA của doanh nghiệp đó.
- Có lẽ bạn sẽ thấy hầu hết các công ty đều cho rằng văn hóa của họ là những điều tuyệt vời như dịch vụ khách hàng hoàn hỏa, những điểm nổi trội, làm việc nhóm, giá trị cổ đông, trách nhiệm xã hội và nguyên tắc đạo đức. Nhưng, tất nhiên, những giá trị này không giống nhau tại tất cả các công ty. Đó là vì, trong mỗi nền văn hóa, hầu hết tất cả những nguyên tắc quan trọng nhất lại không được ghi chép thành văn bản.
- Điều này càng đúng với công ty được sáng lập bởi một nhà lãnh đạo có tầm nhìn chiến lược. Văn hóa của công ty khởi nguồn từ chính tầm nhìn của người sáng lập- giá trị, niềm tim, sở thích và cũng là khí chất của họ. Điều đó có nghĩa là giá trị của mọi tổ chức có ở khắp nơi trong hình ảnh một nhân vật nào đó.
- Trong tất cả mọi việc, thay đổi thái độ và hành vi của hàng trăm nghìn nhân viên là khó khăn nhất. Các trường kinh doanh không dạy bạn cách làm đó. Bạn không thể dẫn đầu ngành của mình nếu chỉ ngồi yên trong trụ sở văn phòng hào nhoáng. Bạn không thể đơn thuần chỉ đưa ra một vài phát biểu, vẽ ra hình ảnh mới cho công ty và tuyên bố rằng nền văn hóa mới đã ra đời. Bạn không thể ủy thác cũng như không thể ngồi vẽ ra điều đó.

IBM bắt đầu thay đổi từ năm 1993 và đã thành công. Năm 2005 một tập đoàn công nghệ bắt đầu thay đổi giống IBM

Đến năm 2013 thực tế mình nhận thấy những gì IBM đã làm vẫn có thể áp dụng được ở thời điểm này.

Và dường như một vòng quay mới đang bắt đầu

Giao mùa

Thực sự thời điểm này mình không biết đang là mùa nào, vì dường như mình cảm nhận được rất nhiều khoảnh khắc khác nhau.

Con đường ĐBP giờ đã thành quen thuộc. Nhớ những ngày đầu tiên ở SG, luôn nhìn thấy cái bốt từ trước năm 75 vẫn còn đó. Cao vun vút, luôn lấy đó làm cột mốc để định hướng tìm đường. Giờ lâu thành quen, thấy không còn cao nữa. Cảm giác con người ta thật lạ.

Mùa này, gần chỗ mình ở có cây hoa sữa. Thỉnh thoảng vẫn thấy mùi hương thoang thoảng, đặc biệt vào những hôm trời se lạnh. Lần đầu tiên thấy mùi hương này cứ ngỡ do mình huyễn hoặc mình về mùi hương quen thuộc ấy.

Có người cứ hỏi, tại sao mùi hương hoa sữa ở HN là khác biệt nhất, da diết nhất. Có nhiều thứ tạo nên mùi hương hoa sữa chỉ HN mới có: không gian, thời tiết và vô số thứ khác do mỗi người cảm nhận

Ở SG không còn thấy được những mùi hương quen thuộc như ngọc lan, hoàng lan, dạ hương, thiết mọc lan, hoa sói.. Họa hoằm lắm mới thấy mùi hương của Sử Quân Tử, Mai Chiếu Thủy... 

Cả năm trời cũng chưa cắm được lọ hoa sen lần nào. Lần nào nhìn thấy hoa sen cũng có cảm giác "ngược đường ngược nắng để yêu hoa".

Có người bảo, nếu ở SG lâu không còn thấy sự khác nhau mỗi ngày. Mình chua thấy thế. Mình vẫn tin, mỗi ngày luôn là một ngày khác. Quan trọng là có cảm nhận được và có muốn nói ra không thôi.

Mê mệt với những mùi hương đã tự mua cho mình một lọ sáp hương đồng nội. SG quá nóng để phù hợp cho các mùi hương, mấy hôm nay tiết thời chuyển mùa, se se lạnh nên phát huy tác dụng. Cảm giác thật thư thái qua những bản nhạc cũ và cuốn sách. Yêu cảm giác bình yên này đến lạ lùng.

Mùa này SG là mùa thay lá, những hàng cây xà cừ buông những chiếc lá còn xanh xuống đường. Nhớ lại cảm giác thích thú khi một chiếc lá rơi xuống vai, khi viết những dòng này hiển hiện lên hai hàng cây bên đường đang rơi lá.

Cây xà cừ lạ lắm, một năm thường có hai mùa thay lá. Thay vào những thời điểm chẳng ai để ý để rồi ngỡ ngàng khi chúng khoác lên mình màu lá mới.

Hôm nay mình lãng mạn

Dự vị tình bạn nhạt nhòa

Tôi có một người bạn rất thân khi học cấp 2. Rồi không hiểu vì sao, do đâu và từ bao giờ, chúng tôi không gặp mặt nhau nữa, không trò chuyện với nhau. Chúng tôi mất hút nhau trong cuộc đời.



Một ngày kia, tôi chợt nhìn thấy bạn khi đang trên đường đi làm về. Tôi không kìm được mừng rỡ đến chào hỏi bạn, bắt tay bạn và nhắc lại thời thơ ấu xưa. Nhưng bạn có vẻ ngại ngần... Và tôi, sau mấy câu xã giao bỗng dưng không còn gì để nói. Chia tay bạn ra về và tôi chợt nhận ra rằng tình bạn ấy đã phai nhạt từ lâu lắm. Tôi vẫn yêu quý bạn như ngày cũ, vẫn nhớ về bạn dù bao năm trời không gặp. Và bạn, có lẽ không đến nỗi hững hờ. Nhưng những ngã rẽ cuộc đời đã khiến chúng tôi không còn gì chung để chia sẻ với nhau. Người ta thường nói tình bạn khởi đầu từ tuổi hoa niên luôn rất đẹp. Nhưng người ta quên nói rằng tình bạn ở tuổi hoa niên cũng có thể một bước ngoặt.
Đó là thời điểm của những thay đổi về thể xác, tâm lý, nhận thức và tình cảm... Những thay đổi đến từ từ và không theo trình tự nào, không giống nhau ở mỗi người. Đó là lúc ta nhận ra mình thay đổi, ta khám phá ra hình ảnh của mình, ngày một rõ ràng hơn. Và rồi, cả những người bạn vốn rất thân thiết của ta cũng thay đổi.
.....
Nếu ta không thể nào giữ được tình bạn thì sao? Trong quá trình thay đổi không gì ngăn cả được ấy, có những người bạn ngày càng trở nên gắn bó, những cũng có khi, ta đột nhiên nhận ra rằng có những người bạn từ thời thơ ấu giờ bỗng trở nên xa lạ. Có thể đó là lỗi của ta, có thể là lỗi của bạn, có thể là lỗi cả hai, những có thể (và cũng thường như thế) là không ai có lỗi
Người ta vẫn viết trong sách rất nhiều cách để giữa cho tình bạn lâu bền. Nhưng dương như chẳng mấy khi người ta nói cho chúng ta biết cách để tình bạn ra đi đúng lúc. Giữ được tình bạn đẹp là một nghệ thuật. Nhưng biết cách chia tay tình bạn (đã từng) đẹp cũng là một nghệ thuật. Đó là phải làm sao để dù không còn cà phê, hẹn hò hàn huyên hay quan tâm sâu sắc đến nhau nữa, thì vẫn không hề ghét bỏ nhau.

Nếu sống chân thành, bạn sẽ hiểu đôi khi phải buông tay để tình bạn ra đi- nhẹ nhàng trong luyến tiếc. Bởi thân mật một cách gượng ép cốt để níu kéo một mối quan hệ đã nhạt nhòa- sẽ chỉ tạo nên những vết hằn xấu xí trên gương mặt hồn nhiên của kỷ niệm

(Trích từ Nếu biết trăm năm là hữu hạn- Phạm Lữ Ân)

Mình đã từng có một tình bạn đẹp, đôi khi trăn trở tại sao cứ nhạt dần rồi trở thành xa lạ? 

Giờ thì thôi trăn trở, hiểu và buông tay để giữ kỷ niệm đẹp về tình bạn ấy.