Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

Dự vị tình bạn nhạt nhòa

Tôi có một người bạn rất thân khi học cấp 2. Rồi không hiểu vì sao, do đâu và từ bao giờ, chúng tôi không gặp mặt nhau nữa, không trò chuyện với nhau. Chúng tôi mất hút nhau trong cuộc đời.



Một ngày kia, tôi chợt nhìn thấy bạn khi đang trên đường đi làm về. Tôi không kìm được mừng rỡ đến chào hỏi bạn, bắt tay bạn và nhắc lại thời thơ ấu xưa. Nhưng bạn có vẻ ngại ngần... Và tôi, sau mấy câu xã giao bỗng dưng không còn gì để nói. Chia tay bạn ra về và tôi chợt nhận ra rằng tình bạn ấy đã phai nhạt từ lâu lắm. Tôi vẫn yêu quý bạn như ngày cũ, vẫn nhớ về bạn dù bao năm trời không gặp. Và bạn, có lẽ không đến nỗi hững hờ. Nhưng những ngã rẽ cuộc đời đã khiến chúng tôi không còn gì chung để chia sẻ với nhau. Người ta thường nói tình bạn khởi đầu từ tuổi hoa niên luôn rất đẹp. Nhưng người ta quên nói rằng tình bạn ở tuổi hoa niên cũng có thể một bước ngoặt.
Đó là thời điểm của những thay đổi về thể xác, tâm lý, nhận thức và tình cảm... Những thay đổi đến từ từ và không theo trình tự nào, không giống nhau ở mỗi người. Đó là lúc ta nhận ra mình thay đổi, ta khám phá ra hình ảnh của mình, ngày một rõ ràng hơn. Và rồi, cả những người bạn vốn rất thân thiết của ta cũng thay đổi.
.....
Nếu ta không thể nào giữ được tình bạn thì sao? Trong quá trình thay đổi không gì ngăn cả được ấy, có những người bạn ngày càng trở nên gắn bó, những cũng có khi, ta đột nhiên nhận ra rằng có những người bạn từ thời thơ ấu giờ bỗng trở nên xa lạ. Có thể đó là lỗi của ta, có thể là lỗi của bạn, có thể là lỗi cả hai, những có thể (và cũng thường như thế) là không ai có lỗi
Người ta vẫn viết trong sách rất nhiều cách để giữa cho tình bạn lâu bền. Nhưng dương như chẳng mấy khi người ta nói cho chúng ta biết cách để tình bạn ra đi đúng lúc. Giữ được tình bạn đẹp là một nghệ thuật. Nhưng biết cách chia tay tình bạn (đã từng) đẹp cũng là một nghệ thuật. Đó là phải làm sao để dù không còn cà phê, hẹn hò hàn huyên hay quan tâm sâu sắc đến nhau nữa, thì vẫn không hề ghét bỏ nhau.

Nếu sống chân thành, bạn sẽ hiểu đôi khi phải buông tay để tình bạn ra đi- nhẹ nhàng trong luyến tiếc. Bởi thân mật một cách gượng ép cốt để níu kéo một mối quan hệ đã nhạt nhòa- sẽ chỉ tạo nên những vết hằn xấu xí trên gương mặt hồn nhiên của kỷ niệm

(Trích từ Nếu biết trăm năm là hữu hạn- Phạm Lữ Ân)

Mình đã từng có một tình bạn đẹp, đôi khi trăn trở tại sao cứ nhạt dần rồi trở thành xa lạ? 

Giờ thì thôi trăn trở, hiểu và buông tay để giữ kỷ niệm đẹp về tình bạn ấy. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét