Phải lâu thật là lâu. Đến giờ cũng không nhớ lần cuối cùng mình được tặng quà là khi nào? Không còn nhớ cảm giác lúc nhận quà. Cho đến ngày hôm qua.
Hôm qua nhận được một món quà được bao gói rất cẩn thận, lúc nhận quà mình không thấy hồi hộp nhiều. Nhưng đến khi cầm món quà lên ngắm nghía bỗng có cảm giác hồi hộp ghê gớm. Cảm giác rất khó tả mà lâu lắm mới có lại.
Nhớ hồi còn đi sinh viên hay mới đi làm, những món quà mang tặng bao giờ cũng được bọc lại thật đẹp đẽ. Món quà gần nhất mua để tặng là một bộ sách "Tam Quốc Diễn Nghĩa". Phải tìm mua bộ sách xuất bản đã lâu, có nhiều tập. Vì người được tặng rất lười đọc sách.
Buổi đó mua ở Đinh Lễ và ra phố Cầu Gỗ- một địa chỉ bọc quà quen thuộc. Nhưng rồi món quà ấy chưa từng được tặng, vẫn nằm im lìm trên giá sách. Đến giờ bộ sách ấy vẫn chưa được mở. Cũng không còn nhớ trong bộ sách ấy có ghi gì nữa không? Nhớ như in cái cảm giác cũ kỹ khi vừa lựa sách vừa đợi bọc quà. Như gói trọn cả những gì quen thuộc và bình yên của Hà Nội vào đó. Chưa có dự định mở lại bộ sách này.
Thỉnh thoảng vẫn tinh nghịch ghi lời tặng theo một cách hiểu rất riêng. Không phải ai cũng dễ dàng đọc được cách ghi ấy.
Thời gian trước thỉnh thoảng cần phải chỉn chu trong những món quà mang tính chất công việc. Lần đầu tiên mình gặp phải những yêu cầu khó tính khi lựa từng bông hoa, màu giấy, mẫu thiệp và cả nội dung lời chúc tặng.
Giờ nghĩ lại tất cả chuyện đó cho mình những trải nghiệm thật thú vị.
Về tới nhà mới nhớ ra món quà đó được tặng vẫn chưa được mở. Vẫn muốn lưu giữ cảm giác hồi hộp để mở quà.
Thật thích cảm giác này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét