Từ nhỏ tới giờ mình luôn để tóc dài, chỉ một lần cắt tóc ngắn duy nhất năm 18 tuổi. Sau lần cắt đó đến tận bây giờ chưa bao giờ cắt ngắn nữa. Hồi ấy nung náu căt tóc ngắn. Thế rồi xem bộ phim gì đó mà mê mệt kiểu tóc vuông, mái hỉ nhi. Và một lý do đánh dấu cột mốc vào đại học chữ to. Nhưng mặt mình tròn, cắt lên không hợp, các bạn bảo giống như U40. Khóc thét luôn.
Từ đó tới giờ luôn để tóc dài, đôi khi muốn thay đổi cắt tóc ngắn. Ngày nhỏ mẹ cứ tết tóc cho các kiểu, lúc nào cũng khác biệt so với các bạn. Lớn lên thì tóc cứ cột ra đằng sau, gần đây nhìn lại mái tóc cột thấp hồi mới tốt nghiệp đại học. Ôi trời ơi là trời, sao thấy mình già ơi là già.
Đến giờ thì làm tóc xoăn hai lần, lần nào cũng bảo làm xoăn nhẹ nhưng chưa lần nào ưng ý. Lần trước làm hỏng, lần này tạm được nhưng để thực sự ưng thì chưa.
Mà rất lạ nhé, lần nào đi cắt tóc cũng tiếc đứt ruột theo từng nhát cắt. Mặc dù biết cắt lớp tóc xấu đi thì sẽ đẹp hơn. Nhưng vẫn có cảm giác tiếc..
Mấy bữa trước tóc dài quá, phần ngọn xơ xác. Lần đầu tiên dũng cảm tự cắt xoẹt một cái, không thấy tiếc tí nào. Rồi lại vênh vang lên, không buông xuống bao giờ. Lần gần đây nhất buông tóc vào hồi tháng 9, chưa hết một buổi tối là túm lên ngay.
Hôm nay mang tóc đi cắt, vẫn có cảm giác tiếc. Giờ tóc có vẻ ngắn đi rất nhiều, buông ra cũng có vẻ đẹp và nữ tính.
Chắc phải tập buông tóc :-)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét